Ta điên vì những buồn phiền
Ta buồn ta chán sự đời
Vì đời bạc tựa như vôi
Đêm nay nằm ngủ ngoài hiên
Quanh ta có mảnh trăng hiền
Ta ôm lòng đất vào tim
Say trong giấc ngủ cho quên đi kiếp làm người
Tình đưa vào biển khơi
Sóng nào cướp tận tay tôi
Nhớ những đêm nẻ noi
Nhìn phút người vui nỗi sầu nay ai có hay
Ôi tình thế khổ đau
Tình chước tình sau biết tình nào đến bạc đầu
Ta biết ta đã già lên người đã vội bỏ ta
Đêm nay rượu ít mà say hay say vì hiểu lòng người
Ta cầu mong kiếp sau này được làm cỏ dại xanh tươi ./
Đêm nay rượu ít mà say ! Trời sao lại say thế không biết! "Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau hiểu biết về nhau. " .Khi buồn và say ,khi mọi sự đã muộn màng ,mới nhớ tới những điều Cha ta đã nói. Say vì hiểu được lòng người,Ta buồn ta chán sự đời ,Vì đời bạc tựa như vôi. Khốn kiếp thật!
Cuộc đời lắm lúc vẫn mãi loanh quanh nhưng cứ ngỡ mình đã ra đi thật xa. Đi hay ở chỉ là cách ủi an cho cái tâm bất chợt của mình. Tôi đã chưa từng nghĩ đến điều đó, chỉ đơn giản mong muốn ra đi. Nhưng nào biết cái sự ra đi đó bấy lâu nay chỉ là những bước chân quay lùi vào một khoảng không nào đó, chứ nào có bước ra khỏi được gì đâu. Nếu như có thể phá vỡ lời nguyền, hãy bước đi một cách nhẹ nhàng vào thế giới của riêng ai. Thế giới không tồn tại một ảo ảnh, của những điều vay mượn, của những tối tăm lập lờ trong tình yêu. Nhưng những lúc còn lại một mình trong bóng tối của giấc mơ hằng đêm,.có thể nhặt lại từng kỷ niệm để gối đầu lên đó, tựa hồ gối đầu vào một chiếc gối hư không từ quá khứ.Ta sẽ sống như Ta vẫn hằng sống và mong ước, bản nhạc cuộc đời Ta sẽ vang lên giữa những nỗi buồn, sẽ phải bước dẫm hằn lên ích kỷ, sẽ phải âm thầm đốt trái tim nhen lên một giây hạnh phúc, sẽ lặng im khi phút giây kia đã tắt mất rồi.
Chiều nay Ta lại nghe bản nhạc "Say" và tự hỏi mình cần gì đây giữa cuộc đời này? Những tinh thể ngẫu nhiên, vô vàn trong vũ trụ , xếp đặt nên Ta, tạo ra muôn vàn những suy nghĩ. Bắt đầu đã là ngẫu nhiên thì đừng tin có định mệnh nào chi phối ngoài định mệnh do chính mình tạo ra, Ta đã tin và đã sống . Ta biết mình sinh ra chỉ một lần thôi và mọi người cũng thế. Cuộc đời đã nói với Ta nhiều điều , phía sau những hào quang dữ dội, sau những thành bại, sau những lời hiệu triệu, sau những phù hoa, sau những tung hô; Ta đã cảm nhận được ý nghĩa cuộc đời mình. Đó là" sân khấu cuộc đời" với ánh đèn, hoa và những con người hò hét, đó là nơi thăng giáng của nhưng nốt nhạc cuộc sống của tâm hồn mà Ta đã yêu thương bằng tận đáy lòng mình. Nơi ánh trăng rơi trên những phím đàn tha thiết.
Và nhiều người cũng đã từng mong, chỉ cần TY. chỉ cần yêu nhau nhẹ nhàng và giản dị, không cần gì những thứ cao sang. Chỉ cần có thế, mặc kệ những điều phù phiếm xung quanh.Nhưng ! "Ôi tình thế khổ đau. Tình chước tình sau biết tình nào đến bạc đầu". Bản nhạc nào rồi cũng đến lúc phải chìm vào tĩnh lặng, cuộc vui nào rùi thì cũng đến lúc phải tàn Ta đã trải đời mình ra trên những nốt ngân nga. Chẳng có nốt trầm nào viết nên để dìm Ta xuống, nhưng nốt trầm buồn là những điểm tựa đỡ Ta lên, bay trên huy hoàng, rạo rực, dù chỉ là thoáng qua trong cuộc sống này.
Mỗi ngày lại ngày, có lẽ không ai còn nhận ra, quanh ta có còn ai dõi
mắt theo hay sánh bước để những lúc cần ta có thể tìm về,(chẳng hạn Say như lúc này), với hi vọng
được một bờ vai môt cử chỉ vuốt ve trìu mến hay chỉ là một bàn tay với lấy ta, không để ta lạc bước
xa xôi và đơn độc.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta phải đối mặt với chỉ chính mình. Nếu ban ngày, thời gian như chuyến tàu tốc hành cuốn mỗi người lao đi vùn vụt để chạy đua với nhau, để lao theo xu thế cuộc đời với những nụ cười, với từng giọt mồ hôi và cả nước mắt. Thì màn đêm đến, chẳng còn ai để cạnh tranh với nhau, tự mình thu người lại với thế giới nhỏ nhoi chỉ có mình ta, những ưu tư còn vương lại sẽ tiếp tục dày vò giấc ngủ hay sẽ chỉ phảng phất lẫn quất đâu đó như những áng mây đêm lững thững trôi chỉ để đợi một ngày mai nắng lên lại tiếp tục đeo bám lấy từng con người.Sự cô độc cứ lởn vởn làm cho giấc ngủ không lành và những cơn mơ đứt đoạn .Đúng là: " ...Nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu.." vậy" Ta cầu mong kiếp sau này được làm cỏ dại xanh tươi" Mỗi người đôi khi chỉ cần một người, một người còn can đảm để bên ta, dù có phải bước trên chông gai hay những con đường đẫm lệ, vẫn sẽ mãi mãi kề bên một cách thuỷ chung.
Ta muốn gọi một ai đó là tri kỷ, muốn tìm một người có thể hiểu ta để sẻ chia, nhưng có lẽ không hẳn đó là những người tốt nhất ta có thể trông đợi, biết đâu đấy, có khi chỉ là một người chỉ nhìn ta rồi mỉm cười khi ta bế tắc, chỉ đưa tay đỡ ta khi ta vấp ngã, chỉ rơi một giọt nước mắt khi ta đau đớn, lại là người mà ta có thể tin suốt đời rằng, đó là người cần ta và ta cần nhất.
Tôi cũng cần một người chỉ để cho tôi biết rằng khi tôi cần người đó sẽ kề bên và tôi sẽ đến ngay cạnh khi người đó không còn đứng vững.
Sống là đấu tranh nhưng hãy sống để khi chết đi, trên nấm đất lạnh còn có một người đặt một nhành hoa tinh khiết.
Căn phòng thật tối, chẳng có chút anh sáng nào – vì tôi không thích để ánh sáng đèn khi ngủ. Tôi tự hỏi, tại sao cái thứ ánh sáng chói loá đó lại có thể xuyên qua màn đêm trong căn phòng này để đến trong tiềm thức của tôi. Nó làm cho tôi trong phút chốc không tìm thấy được đường về chính nơi thuộc về tôi. Trong cái tiềm thức đó, tôi vẫn mơ hồ nhận biết nơi đó không dành cho tôi, không thuộc về tôi, mà chỉ là ảo mộng. Nơi tôi thuộc về chính là đây, trong căn phòng không chút ánh sáng nào.
Cuộc đời đầy những mâu thuẫn như thế đấy. Có khi cứ nghĩ bước ra khỏi bóng tối mình sẽ nhìn thấy rõ hơn, nhưng nào ngờ, chính những thứ ánh sáng không phù hợp với đôi con ngươi này lại làm mù loà tất cả trong chính con người mình.
Cả một chặng đường đó, tôi luôn tò mò cái thứ ánh sáng ngoài kia, để rồi vô tình bước vào nơi không dành cho mình.có thể là vì quá "Say" và điều nhận lãnh chỉ là …" đời bạc tựa như vôi". Giờ đây, nhắm mắt lại để nhìn vào bóng đêm, tôi lại nhìn thấy mình, một con người thật mỏng manh và bình yên.
Một cái tôi đã quay về! Về nhà ! Về nhà của mình thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét