Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Phượng Hồng

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu,
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

       Không cần đợi tiếng ve râm ran ngoài ngõ nhỏ, tôi mới biết hạ về. Không cần đợi hàng phượng vỹ nơi góc đường mỗi ngày tôi qua bừng lên sắc biếc, tôi mới hay hạ đến.
       Hạ đến, trong từng ánh mắt, trong từng cái cầm tay đầy lưu luyến của các cô cậu học trò. Chia tay bao giờ chẳng xót xa, lưu luyến. Có tiếng đàn ai cất lên đầy tâm trạng, Ừ, là Phượng Hồng đây mà….
      Tứ Quý cũng đang phải thi học kỳ. Thời gian mới nhanh làm sao?một mùa hè nữa đã thực sự tới rồi, phượng lập lòe đỏ hoe, hoa bằng lăng tím biếc.Màu đỏ của phượng , mầu tím của bằng lăng hòa vào nhau mới đẹp và nao lòng làm sao!
Thời gian trôi qua kẽ tay, rơi xuống. Và bất lực. Chẳng thế mà đã nhiều năm trôi qua với bao biến cố, thăng trầm, bao buồn vui, nước mắt, ấy vậy mà trong tôi vẫn cứ vẹn nguyên hơi thở của mùa hè, tâm trạng như muốn hòa vào cùng với bọn nhỏ.." những lưu bút ngày xanh.." với những mùa thi đầy lo âu và hồi hộp.Cuộc đời thực thực hư hư, thoáng một cái tuổi xuân đã trôi qua. Và thế là cũng đã đi hết quá nửa đời người. Có những tiếc nuối, có những hư hao, có những lưu luyến, có những cuộc chia li không chờ được đến ngày tái ngộ, cũng như thời gian trôi đi không bao j trở lại để cuối cùng vẫn là những lưu luyến ,buồn nhớ xót xa! Dòng đời không như thơ” nhưng con người vẫn “ thường hay mơ”. Ai cũng có giây phút muốn mình đuợc trở thành em nhỏ có chiếc túi thần kì diệu có thể biến những ước mơ thành sự thật. Nhưng mơ ước vẫn chỉ là ước mơ. Nhưng càng đi nhiều, biết nhiếu càng thấy cuộc sống ngày càng khô khan 1 cách tàn nhẫn. Năm tháng trôi đi, tuổi học trò cũng qua đi với những mộng mơ nông nổi...Tôi vào bộ đội, qua nhiều miền quê nắng gió..và bạt ngàn hoa sim tím như cánh bằng lăng mùa hè vậy. Tím cả một góc trời,  Đã nhiều năm gượng cười để đón Hè tới bởi .."Cánh phượng hồng ngẩn ngơ.." bởi .."mầu tím hoa sim trong trang sách học trò.."cứ níu kéo mình, cứ muốn quay về " dòng sông tuổi thơ". Già rùi mà vẫn mơ mộng, đúng là :   " già không có đều"..
Dò dẫm từng bước chếnh choáng giữa đất và trời, cố tìm nhặt lại chút ngây dại tuổi học trò, Mỗi bước chân là mỗi lần dẫm đạp lên chính cuộc đời mình, để rồi vỡ vụn. Giờ đây, còn có thể cố góp nhặt những gì còn sót lại, và chỉ để cảm thông và chia sẻ với lũ trẻ mà thôi.
 Nhìn những mùa Hè  bước qua cuộc đời mình  thật nhẹ nhàng, lòng bỗng lạ! xao xuyến vô cùng!Có phải vì những gì đã qua vốn chỉ là một điều tất yếu thuộc về cuộc sống, nó chẳng là gì của riêng ai. Những gì tồn tại trong trái tim của chúng ta bấy lâu vốn chỉ là 1 món quà nhỏ bé mà dòng thời gian đã gửi nhầm địa chỉ đến cho chúng ta. Để cuối cùng chúng ta đành buông tay, trả nó về với dòng chảy của thời gian

    Cái bóng thời gian mơ hồ cứ chập choạng đâu đó, không bao giờ rời xa cuộc đời của chúng ta. Trong thứ mơ hồ đó lại hiển hiện một cái quá khứ quá rõ ràng, không thể phai nhạt đi, nhưng nó vẫn luôn trượt dọc theo rãnh thời gian rồi mất hút mỗi khi Ta vươn tay muốn chạm đến. Đúng là “không có gì đẹp bằng kỷ niệm”, tuy nó đã đi xa nhưng cứ làm tôi phải thao thức phải nâng niu nó như thể nó vẫn trong tay tôi. Cuốn trôi rồi, xoá nhoà cả rồi những kỷ niệm ,nhưng tôi vẫn cố thu nhặt lấy từng mảnh để rồi ghép lại và nhận ra là mình của ngày xưa đã quá xa lạ với bây giờ. Cô bé đi xe đạp "mang" cả mùa Hè đi, đến gã khờ chơi ghi ta mà.."Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu..".Rồi mầu tím của hoa bằng lăng, của hoa sim... cứ như dòng chảy của ký ức khơi về một mùa Hè , sôi động , cháy bỏng Ty. và nhiệt huyết..
 Tạm khép mình khỏi cái bụi bặm, cái ồn, xô bồ của chốn thị thành, cố tìm lại cái cảm giác thanh thản nhẹ nhàng nơi tâm hồn ở một nơi mà chỉ dành cho mình. Bỏ lại sau lưng sự bức bối, chật chội và ồn ào của công việc, của cuộc sống hàng ngày; Hãy một lần quay lại tuổi thơ tôi với một mùa Hè mới./

Không có nhận xét nào: