Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Lầm !

Anh đã lầm đưa em sang đây,
để đêm thường nghe tiếng thở dài
Thà cuộc đời yên trong lòng đất,
được trở về tiếng khóc ban sơ
Hơn là mang kiếp mong chờ
Anh đã lầm đưa em về đây,
cho tâm hồn tan nát từng ngày
Cùng điệu nhạc lâm ly huyền bí,
Dìu lòng người sang chốn đam mê
Ðưa anh vào khổ lụy hôm nay
 Lời yêu thương nồng cháy
của hai mươi năm đầy
ngày yên vui hạnh phúc
ước vọng đến tương lai
đã vùi trong giấy ngủ say
cơn đau và vũng lầy
để anh đi, để anh viết
bằng yêu thương
bằng nước mắt
bằng con tim đọa đầy
tìm quên trong mệt mài
để quên nỗi buồn còn đâỵ
Con tim nào không hay đổi thay
Cuộc tình nào không lắm hận sầu
Ngọt đèn vàng lung linh hè phố
Ðiệu nhạc buồn văng vẳng đâu đây
Chỉ thêm làm giá lạnh đêm nay./
      Đến đây thì cái đắng dường như đã lấn át lên tất cả. Cái còn lại là "vị đắng" nhiều hơn, thấm hơn. Bởi vì cái mật ngọt ấy nào phải ai cũng cảm nhận được, có khi chưa kịp nắm bắt thì đã đi qua. Nhưng cái " mật đắng" kia thì không phải chỉ tồn tại ở một khoảng khắc hay một quãng thời gian nhất định nào đó nữa, mà đó là cả CUỘC ĐỜI. Tôi đã LẦm!Cuộc đời  hình như chỉ toàn những sai lầm, và trớ trêu thay không có kinh nghiệm nào cho cái Lầm  nào cả.
     Thế nhưng, dù thế nào, thì tình yêu luôn là nỗi khát khao, bởi vì tình yêu là thuộc tính của trái tim con người, và đã yêu là không hối hận, đã yêu là không thể cưỡng lại, hoặc cưỡng lại là điều không thể bởi: Tình yêu như biển ,"..Biển rộng hai vai..." Biển thì rộng mêng mông còn con người thì quá nhỏ bé.
     Đã yêu, đã chấp nhận thì làm sao và lấy gì để có " Lời yêu thương nồng cháy? " nên câu trả lời mới thật xót xa làm sao "đã vùi trong giấc ngủ say ,cơn đau và vũng lầy".Không trách móc, không hờn giận: "Tình yêu vô tội", chỉ buồn thôi, thật đấy: Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là nỗi cô đơn không giới hạn.để "cho tâm hồn tan nát từng ngày".Nhưng đã làm người thì tất nhiên phải có Lầm chứ, không Lầm mới lạ, Những gì cần nói thì cũng đã nói, cần làm  cũng đã làm rùi. Đôi giầy này cũng đã Thử, chiếc áo này cũng đã mang: "không vừa và không hợp"nó làm đau chân và kích vai quá. Nhưng Tình cảm không phải là những vật dụng. Nó sẽ làm trái tim rỉ máu suốt quãng đời còn lại..lúc đó là biết Lầm, biết Sai.nhưng cũng là lẽ tất nhiên bởi:"Con tim nào không hay đổi thay, Cuộc tình nào không lắm hận sầu".Chuyện đó "Quá quen"rùi. Nhưng đau tim quá! Thật sự lúc này tôi không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, tình yêu với tôi quá mơ hồ và tôi chưa thể định nghĩa nổi và cũng chưa thể hình dung được, nhưng tôi sẽ tìm ra, ít nhất là tôi nghĩ vậy, vì ai cũng có một bản năng ngay từ tấm bé, đó là nói lời yêu.
 Tiếng guitar nhè nhẹ như muốn ru tôi vào một giấc mơ tình yêu, bài hát thật buồn, "LẦM" mà, nhưng sao tôi lại thấy trỗng rỗng, một  nỗi buồn chống chếnh mà tôi không thoát ra được, như một làn sương mong manh vây quanh tôi khiến tôi mộng mị. Tôi đã luôn tìm kiếm đâu đó xung quanh tôi, một tâm hồn có thể đồng cảm và bước bên tôi, tôi cứ lang thang vô định và không biết có thật sự tôi đang tìm kiếm những gì mình cần hay không, hay tôi chỉ ngồi đợi điều đó tự đến và tôi chỉ thấy mình đã:"..mang kiếp mong chờ.." thà cả cuộc đời:"..Ở yên trong lòng đất..." cho rùi.
    Tôi đã nghe đâu đó rằng " tình yêu không phải là cảm giác, mà là khả năng", tôi không thật sự hiểu, nhưng với tôi nó lại có ý nghĩa to lớn, nó phần nào giúp tôi thăng bằng hơn khi tôi biết rằng tình yêu không phải chỉ là một định nghĩa mơ hồ mà ta có thể cảm nhận bằng giác quan, hay từ những việc ta làm, ta biết được tình yêu đối với riêng ta là như thế nào? chỉ có ta biết mà thôi.
     Những người đến với tôi rồi ra đi " như nhưng dòng sông nhỏ..." chỉ để lại cho tôi một khoảng trống vô định hình trong con tim không biết loạn nhịp, tôi không trách ai nhưng tôi luôn mong có một ai đó có thể kéo tôi ra khỏi cái tôi nặng nề cứ hàng ngày dày xéo tâm can tôi, tôi muốn một ánh mắt nhìn tôi, đưa đôi bàn tay ấm áp cho tôi nắm lấy, kéo tôi đứng lên và để cho tôi nói rằng : "Cảm ơn trời phật đã mang em đến với anh..".. tôi cứ đợi mãi..và tôi đã "LẦm"...chỉ là những điều mình tự tưởng tượng ra.
      Liệu tìm kiếm một tình yêu cho cuộc sống lê thê này thêm ý nghĩa lại khó khăn đến vậy, hay đơn giản chỉ bởi bản thân tôi không chấp nhận, tôi có mơ mộng quá chăng, tôi không biết và cũng không muốn biết. Cha tôi luôn nói hãy làm bằng tất cả lý trí và khả năng, bạn tôi chỉ mỉm cười nhìn tôi và nói với tôi việc gì đến sẽ đến. Tôi không biết là để cho số phận đưa tôi về nơi cần về hay là tự mình đi tìm HP,TY thật sự của tôi.Và tôi hiểu rằng :TY và HP không ở đâu xa, ngay cạnh ta ,từ những điều tưởng chừng như vụn vặt trong cuộc sống.từ những điều hết sức bình dị hàng ngày, ngay ở "...Cái máng .." nhà mình, từ lũ " nòng nọc thân yêu..".và lòng tự hứa, cố trong quãng đời còn lại, không phải nge thấy những : "...để đêm thường nghe tiếng thở dài.."./

Không có nhận xét nào: