Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Dĩ Vãng.

Ngày xưa em cất bước ra đi, không từ giã
Để lòng ai nuối tiếc mối tình, chìm cuối trời xa
Ngày đó xa nhau, đời ngừng tiếng hát
Ngày đó chia tay, trời buồn ngơ ngác
Quạnh hiu đời tôi, từng năm tháng qua

Lời yêu thương em nỡ vô tình, quên thật sao
Còn lại tôi ôm lấy riêng mình, tình dưới vực sâu
Ngày ấy em đi, đời buồn ủ rũ
Ngày ấy chia ly, đường về quên lối
Và tôi từ đây, tìm ly rượu cay

Người ơi, dĩ vãng đã xa
Em có hay rằng, tôi vẫn còn thương

Còn nhớ, đôi ta đêm nào
Quấn quít bên nhau, thân xác rã rời
Này em, dĩ vãng đã qua
Đêm đã mưa xa, tôi vẫn một mình
Còn em, nay ở nơi nào
Hạnh phúc bên nhau, hay đã xót xa

Dù tình đôi ta đã xa rồi, xa vòng tay
Lời yêu thương em hứa cho người, là giấc mộng phai
Tình vẫn trong tôi, ngập đầy nỗi nhớ
Giọng hát buông lơi, ngọt từng hơi thở
Để có mình tôi, và những ngày xưa
Yêu em ... yêu em
Và tôi ... sẽ mãi yêu ... em 


        Bàn Dĩ vãng của Trịnh Lam Sơn tôi đã biết cách đây hơn hai chục năm có lẻ.Thật tuyệt! Những nốt nhạc cũng tự thân nó trào ra nhưng dòng suối, nhịp nhàng theo lời ca của bài hát.Cuộc đời của mỗi người, nói cho cùng rồi cũng qua đi, còn lại chăng chỉ là dư âm của một thời dĩ vãng, lắng đọng mãi trong lòng .
Ngồi café một mình  tôi chợt nghe được giai điệu của bài hát lãng mạn này và tôi đã cảm nhận được một không gian huyền ảo giữa đêm khuya đến từng nhịp đập con tim 
        Dĩ vãng dẫu có buồn thì cũng đẹp lắm chứ, đáng trân trọng lắm chứ bởi lẽ: " Ngày đó xa nhau, đời ngừng tiếng hát. Ngày đó chia tay, trời buồn ngơ ngác.." Tuy xa nhau , tuy "..Quạnh hiu .." Nhưng khổ nỗi  cái đẹp lại thuộc về những thứ con dang dở. Yêu một người, mong cho người ấy được hạnh phúc, mặc dù người ta có thể không yêu mình, mặc dù người ta cũng không cần mình quan tâm, mặc dù cho con tim mình đôi khi cũng kêu gào đòi được yêu. Một thông điệp tôi muốn gửi đến các bạn là hãy giữ lấy những gì tốt đẹp nhất bên người mình yêu và hãy cố gắng đừng để đánh mất nó. Tình yêu bao giờ cũng đáng được trân trọng bởi những tình cảm chân thành , nơi khởi đầu cho mọi suy nghĩ và hành động, và mọi điều luôn xuất phát cho sự thành thật.   
Chỉ còn lại chông chênh những mùa hoài niệm. Ta vụng về lóng ngóng  giữa bộn bề nhớ thương..bởi một điều..".dĩ vãng đã xa. Em có hay rằng, tôi vẫn còn thương.." Cái chết ở chỗ đó. điểm khởi đầu của mọi niềm nhớ là cứ hay hoài niệm. Để giờ đây.." Còn lại tôi ôm lấy riêng mình..". Có lẽ đúng. Cần nhiều cô độc. Một mình và tự giải quyết mọi thứ, đem lại cảm giác tự tin đầy ngông nghênh và bất cần, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Như người ta nói là, khi không thể tin vào ai thì có thể tin vào chính mình, phải không nhỉ? Không còn nhớ rõ nữa, nhưng đại loại như vậy. Tuy đơn côi giữa dòng đời tấp nập, nhưng vẫn nhớ về nhưng kỷ niệm một thời ta chung bóng, vẫn mong " cố nhân" được HP và giờ em ra sao? hạnh phúc không? hay là xót xa?còn tôi ư? "..Tình vẫn trong tôi, ngập đầy nỗi nhớ, vẫn một mình...với những kỷ niệm xưa.."  
      Chúng ta đã buông tay nhau rồi. Cho dù đứng trước người ấy, những cảm xúc trong ta còn nguyên vẹn lắm. Cho dù trong người ấy, tình yêu ấy đang nhạt nhòa thì với ta, ta vẫn ngỡ như ngày hôm qua người ấy còn hồn nhiên trao ta những chiếc hôn thật ấm. Mỗi ngày, mỗi ngày, chúng ta bước xa nhau một chút. Em đang đi trên con đường hạnh phúc của riêng mình. Chỉ còn ta đứng lại, bần thần:“Vòng tay ấy, bờ môi ấy chỉ còn là quá khứ, phải không em?” "..Để có mình tôi, và những ngày xưa.." với những kỷ niệm đong đầy về nhớ.  
    Những ngày tháng êm đẹp trôi qua như một giấc mơ. Thoáng chốc thời gian trôi đi, chỉ còn lại những kỉ niệm vắt ngang thành cửa sổ. Một mùa hè xanh tươi đầy những giọt mưa, cũng có khi đầy gió nóng sắp qua nhanh chóng. Thời gian không dừng mà trôi mãi, có khi trôi qua chậm chạp lềnh bềnh, có khi lại vụt qua nhanh chóng khỏi tầm tay. Dẫu  ta có là hạt bụi thì cũng đừng để gió cứ cuốn ta đi mãi ! Đôi lúc hãy tìm lấy một chút bình yên, nhắm mắt, dừng lại để thấy cuộc sống đang trôi, để biết ta đang ở đâu trên con đường cuộc đời, để đừng đánh mất đi những ước mơ, những phút giây còn lại, mục đích sống của mỗi chúng ta.Mối tình thật đẹp , nhưng đã "..chìm cuối trời xa.." Buồn , thật buồn, tất nhiên rùi. Vì suy cho cùng mọi chuyện trên đời chỉ là vô thường, "..Lời yêu thương.." từ trái tim cũng chỉ là "..vô tình" quên đi.Lời hứa cũng chỉ là một giấc mông phai mà thôi. Chẳng có j chắc chắn và bảo đảm ,chẳng có gì là mãi mãi cả, và mọi thứ rồi cũng sẽ trôi qua thôi! Bản tình ca như một lời tâm sự về những mối tình dang dở. Tuy Dĩ vãng đã xa, nhưng lại là nguồn  yêu vô giá cho ngày hôm nay, đó là :.".Tình vẫn trong tôi..". Dĩ vãng đã xa nhưng TY thì ở lại.
  Vẫn phải yêu và phải sống chứ. Cuộc đời là sự hội ngộ phải không em?! Hội ngộ rồi chia xa cuộc đời vẫn thế, biết thế mà tôi vẫn yêu , mãi mãi, bằng một tình yêu bất diệt. Cứ mỗi lần nghe Dĩ vãng  lòng tôi lại nao nao, xao xuyến về một chuyện tình đã đi qua từ rất lâu và rất lâu. Ấy thế mà, chuyện xưa người cũ như chỉ mới hôm qua. Trong mỗi chúng ta đều có một khoảng trời riêng trong trái tim nhỏ bé của mình. Nơi đó, ta có thể đi thật xa, để chỉ còn lại mình, để suy nghĩ về những điều đã qua, để được là chính mình. Phải, đó là nơi duy nhất để ta đối diện với "cái tôi", về những cảm xúc sâu lắng nhất ... Nơi đó, ta cất dấu và nuôi dưỡng những hy vọng, những nhu cầu, những ước mơ và... cả những nỗi sợ hãi mà ta không thể diển tả bằng lời...
     Tất cả những điều ấy là của riêng ta, nếu mãi mãi không có một người nào đó phá vỡ cái ranh giới ấy để hiện diện, để lắng nghe và để cảm thông...
     Xin hãy một lần thả hồn mình trôi vào cõi riêng tư ấy. Dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn thật ngắn trong muôn trùng khoảnh khắc của một đời người. Dẫu cho điều ấy chỉ là: Dĩ Vãng.

Không có nhận xét nào: