Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Chuyến Tầu Hoàng Hôn

Chiều nào, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà
Hoàng hôn đến đâu đây, màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian,
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi.

Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.

Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nào - cách đôi tình.
Đường bay nhịp nối, tình trăm nghìn mối,
Hướng theo một bóng người.

Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,
Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai,
Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn,
Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn... 


     Tôi biết bản này từ rất lâu rùi. Hôm nay nge lại qua Trường Vũ thể hiện mà sao tháy lòng xao động quá. Liên tưởng tới những "Vọng Phu" đứng trong giáng chiều tím đỏ.Lòng cầm lòng không muốn đi mà vẫn phải chia tay thôi "..Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian,Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài.." Tình thật sâu lắng, thật buồn, nhưng cũng thật đẹp và lý trí. Trong cảnh tà dương đó, trong cái cảnh sương khói bảng lảng đó hai tâm hồn đang " bàn tay nắm chặt bàn tay" quấn vào nhau như chẳng muốn rời.
 Bước lên chuyến tầu lúc hoàng hôn mới buồn làm sao. Chuyến xe đêm cuối cùng, chỉ ta với người, không ai cả, không ai có thể chạm đến ta, không có những phù phiếm của trần thế, chỉ ta và người trong cuộc chia tay bất đắc dĩ này, trong cảnh :"Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn ,Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm, Hoàng hôn dần buông, Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.." Thế gian như lùi lại sau lưng.Trong cảnh vừa thực vừ hư đó, ta trách con tầu đã đem yêu thương đến để rùi cách chia đôi tình. Con tầu của định mệnh. Trong hàng trăm đường bay, trong cái " tình trăm nghìn mối" mà sao lại chỉ yêu thương có một bóng hình? Thật khó có thể xác định tình yêu bắt nguồn từ đâu và đi về đâu. Nhưng một điều chắc chắn rằng nó đang hiện hữu, nảy nở mãnh liệt trong cuộc sống đa dạng, đầy sắc màu dưới nhiều hình thức, biểu tượng khác nhau. Yêu và chia ly, tiếng bánh xe lăn ken két trong tim, đường ray tình đời mới hun hut làm sao và đâu mới thực sự là sân ga cuối cùng?không biết nữa và cũng không biết được.chỉ thấy lòng rưng rưng khi ra đi mà vẫn biết rằng  có người đang ngóng chờ và mong mỏi xem chuyến xe đã sắp về chưa?còn j hạnh phúc hơn . đấy là cuộc sống thật. Trong đêm tối hiu quạnh, trong lỗi cô đơn lạnh lùng của bóng chiều sương khói vẫn có ngọn đèn ngóng đợi mình thì còn j bằng. Với mỗi người thế cũng là quá đủ.  không điểm khởi đầu, không điểm kết thúc thể hiện “tình yêu trường tồn mà chúng ta tìm kiếm”. Còn gì tươi đẹp và ý nghĩa hơn thế! Không cần phải thể hiện với nhau bằng nhiều ngôn từ mỹ miều, âu yếm hay lãng mạn quá mức, nhưng Chuyến Tầu Hoàng Hôn đã khắc họa được tình cảm chân thực của mình với vòng tròn cuộc sống  thật mộc mạc, đơn sơ ẩn chứa niềm hạnh phúc thiêng liêng cao quý. 
 Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có quan điểm riêng cũng như cách nhìn nhận khác nhau về tình yêu lứa đôi: với ai kia thì đó chỉ là gia vị góp phần làm phong phú cho cuộc đời, có người lại sống hết mình vì yêu, trong những trái tim băng giá thì tình yêu chỉ là phù phiếm, thoáng qua, …nhưng với Chuyến Tầu Hoàng Hôn ta tìm thấy một TY thật đẹp, rất thật và cũng lãng mạn làm sao, tuy buồn nhưng bởi cuộc chia tay nào mà chẳng đẫm nước mắt.nhưng cũng thật mãnh liệt và tâm hồn nồng cháy như vầng dương rực sáng, mà nhẹ nhàng tinh tế như vầng trăng dịu dàng tỏa sáng khắp thế gian trong màn đêm u tối. “Dù cách đôi tình”, dù cho buồn vui cuộc đời đẩy đưa đến bến bờ nào, thì  vẫn “Hướng theo một bóng người".
 Chính tình yêu chân chính là cội nguồn tiếp thêm sức mạnh và nghị lực nâng đỡ chúng ta vượt qua sóng gió cuộc đời. Dù là người bản lĩnh hay yếu đuối thì cả bạn, cả tôi đều không ít lần “vấp ngã và có những cuộc chia ly”. Điều gì sẽ xảy ra khi vòng tay ấm áp nào đó dìu ta đứng dậy tiếp bước và chữa lành vết thương này, điều j sẽ xảy ra khi có người ngóng đợi ta? “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”, “những gì tồn tại mãi mãi” phải được thử thách qua thời gian năm tháng. Điều này đòi hỏi sự cố gắng, nỗ lực không của riêng ai../.

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Anh Còn Nợ Em !

Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm

Anh còn nợ em
Dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ
Con sông êm đềm

Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm

Anh còn nợ em
nụ hôn vội vàng
nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua song

Anh còn nợ em
Con tim bối rối
Con tim bối rối
Anh còn nợ em

Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ em

  Hinh như có ai đó đã nói thế này :.." nợ Tiền thì NO vấn đề nhưng nợ Tình thì khó mà trả được.." Tôi không biết có thực sự đúng không. Nhưng có lẽ sẽ chịu nhiều day dứt xuốt cuộc đời vì cái sự không trả được "Nợ"
  Cái " Nợ" đó như tảng đá đè nặng trên ngực mình. Trong cái mớ bòng bong đó, là cả một sự " Nợ" rối rắm và nhằng nhịt, đâu chỉ có :.." Công viên ghế đá..lá đổ chiều êm.." Mà còn bao sự tâm tưởng không diễn tả được.Bởi lẽ tièn bạc là vật ngoại thân, nhưng tình cảm lại thấm vào từng mạch máu, tuy chẳng ai đòi mà lòng thì mãi thấy mình luôn Nợ, Xét cho cùng thì tất cả những Nợ nần đó đều thuộc về thì quá khứ, đã qua , đã từng "vay".Đã "vay" thì phải có "trả", không trả được nên đành "nợ" vậy thôi. Khi yêu thì chao ôi muốn thật nhiều, để rùi cả cuộc đời âu sầu vì lo " nợ này sao trả?.." đúng là " tốt vay dày nợ".

  Gạt đi những nắng, những gió của cuộc  yêu, trong mắt những kẻ đang yêu là cái nhìn điêu linh mơ hồ, là chút dự cảm của hồn yêu, muốn nhiều điều lắm! Được thương yêu nhau suốt chặng đời dài cả quá khứ, hiện tại, tương lai. Dù biết, thương vô cùng đó. Có khó không ? Bởi ai cũng biết, thương yêu vậy chưa đủ. Bởi khi yêu ai lại không muốn yêu thật nhiều, bởi khi yêu họ  như điên dại.như " mù mầu". Đó gọi là duyên phận, hay duyên nợ phải không nhỉ ? Đã là duyên phận thì không thể nào chối bỏ, những ngày tươi đẹp như thế này trong cuộc đời, đâu d có thể quay trở lại lần nữa.Trên đường đời mỏi mệt này, tình yêu là món quà giá. chính vì bởi vô giá nên khó trả, một sự day dứt khắc khoải không nguôi, sự nhắn nhủ của trái tim luôn thổn thức, rằng: " Anh còn n Em.." Một cuộc gặp gỡ đầy đắm say  nhưng đã mở then cửa để ta đến với nhau. Tuy không thể kết tình, còn cả những "nụ hôn vội vàng , và con tim bối rối " nhưng cũng  không hế hối tiếc, bởi lẽ trên thế gian này có gì là mãi mãi đâu .Tình không thể yêu, duyên không thể kết.nhưng nếu là định mệnh, và còn có thể gặp lại nhau , xin lại được cho Nợ ln nữa nhé em !

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Phượng Hồng

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu,
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

       Không cần đợi tiếng ve râm ran ngoài ngõ nhỏ, tôi mới biết hạ về. Không cần đợi hàng phượng vỹ nơi góc đường mỗi ngày tôi qua bừng lên sắc biếc, tôi mới hay hạ đến.
       Hạ đến, trong từng ánh mắt, trong từng cái cầm tay đầy lưu luyến của các cô cậu học trò. Chia tay bao giờ chẳng xót xa, lưu luyến. Có tiếng đàn ai cất lên đầy tâm trạng, Ừ, là Phượng Hồng đây mà….
      Tứ Quý cũng đang phải thi học kỳ. Thời gian mới nhanh làm sao?một mùa hè nữa đã thực sự tới rồi, phượng lập lòe đỏ hoe, hoa bằng lăng tím biếc.Màu đỏ của phượng , mầu tím của bằng lăng hòa vào nhau mới đẹp và nao lòng làm sao!
Thời gian trôi qua kẽ tay, rơi xuống. Và bất lực. Chẳng thế mà đã nhiều năm trôi qua với bao biến cố, thăng trầm, bao buồn vui, nước mắt, ấy vậy mà trong tôi vẫn cứ vẹn nguyên hơi thở của mùa hè, tâm trạng như muốn hòa vào cùng với bọn nhỏ.." những lưu bút ngày xanh.." với những mùa thi đầy lo âu và hồi hộp.Cuộc đời thực thực hư hư, thoáng một cái tuổi xuân đã trôi qua. Và thế là cũng đã đi hết quá nửa đời người. Có những tiếc nuối, có những hư hao, có những lưu luyến, có những cuộc chia li không chờ được đến ngày tái ngộ, cũng như thời gian trôi đi không bao j trở lại để cuối cùng vẫn là những lưu luyến ,buồn nhớ xót xa! Dòng đời không như thơ” nhưng con người vẫn “ thường hay mơ”. Ai cũng có giây phút muốn mình đuợc trở thành em nhỏ có chiếc túi thần kì diệu có thể biến những ước mơ thành sự thật. Nhưng mơ ước vẫn chỉ là ước mơ. Nhưng càng đi nhiều, biết nhiếu càng thấy cuộc sống ngày càng khô khan 1 cách tàn nhẫn. Năm tháng trôi đi, tuổi học trò cũng qua đi với những mộng mơ nông nổi...Tôi vào bộ đội, qua nhiều miền quê nắng gió..và bạt ngàn hoa sim tím như cánh bằng lăng mùa hè vậy. Tím cả một góc trời,  Đã nhiều năm gượng cười để đón Hè tới bởi .."Cánh phượng hồng ngẩn ngơ.." bởi .."mầu tím hoa sim trong trang sách học trò.."cứ níu kéo mình, cứ muốn quay về " dòng sông tuổi thơ". Già rùi mà vẫn mơ mộng, đúng là :   " già không có đều"..
Dò dẫm từng bước chếnh choáng giữa đất và trời, cố tìm nhặt lại chút ngây dại tuổi học trò, Mỗi bước chân là mỗi lần dẫm đạp lên chính cuộc đời mình, để rồi vỡ vụn. Giờ đây, còn có thể cố góp nhặt những gì còn sót lại, và chỉ để cảm thông và chia sẻ với lũ trẻ mà thôi.
 Nhìn những mùa Hè  bước qua cuộc đời mình  thật nhẹ nhàng, lòng bỗng lạ! xao xuyến vô cùng!Có phải vì những gì đã qua vốn chỉ là một điều tất yếu thuộc về cuộc sống, nó chẳng là gì của riêng ai. Những gì tồn tại trong trái tim của chúng ta bấy lâu vốn chỉ là 1 món quà nhỏ bé mà dòng thời gian đã gửi nhầm địa chỉ đến cho chúng ta. Để cuối cùng chúng ta đành buông tay, trả nó về với dòng chảy của thời gian

    Cái bóng thời gian mơ hồ cứ chập choạng đâu đó, không bao giờ rời xa cuộc đời của chúng ta. Trong thứ mơ hồ đó lại hiển hiện một cái quá khứ quá rõ ràng, không thể phai nhạt đi, nhưng nó vẫn luôn trượt dọc theo rãnh thời gian rồi mất hút mỗi khi Ta vươn tay muốn chạm đến. Đúng là “không có gì đẹp bằng kỷ niệm”, tuy nó đã đi xa nhưng cứ làm tôi phải thao thức phải nâng niu nó như thể nó vẫn trong tay tôi. Cuốn trôi rồi, xoá nhoà cả rồi những kỷ niệm ,nhưng tôi vẫn cố thu nhặt lấy từng mảnh để rồi ghép lại và nhận ra là mình của ngày xưa đã quá xa lạ với bây giờ. Cô bé đi xe đạp "mang" cả mùa Hè đi, đến gã khờ chơi ghi ta mà.."Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu..".Rồi mầu tím của hoa bằng lăng, của hoa sim... cứ như dòng chảy của ký ức khơi về một mùa Hè , sôi động , cháy bỏng Ty. và nhiệt huyết..
 Tạm khép mình khỏi cái bụi bặm, cái ồn, xô bồ của chốn thị thành, cố tìm lại cái cảm giác thanh thản nhẹ nhàng nơi tâm hồn ở một nơi mà chỉ dành cho mình. Bỏ lại sau lưng sự bức bối, chật chội và ồn ào của công việc, của cuộc sống hàng ngày; Hãy một lần quay lại tuổi thơ tôi với một mùa Hè mới./

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Biển Nỗi Nhớ Và Em.

Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rông thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh./

Từng cảm xúc mênh mang như muốn vỡ ra theo từng lời của ca khúc, chất ngất nỗi nhớ đã tràn lên đôi mắt, ngậm ngùi. Ngơ ngẩn hỏi: Sao tình buồn đến thế! Chỉ một lần yêu đốt cháy cả ngàn sau.Cuộc tình phù sinh mong manh dễ vỡ, đời nhẹ tênh trong muôn ngàn gian dối chỉ có đôi tim đang cùng nhau đọ sức là lúc tình yêu lên tiếng, rồi thời gian chẳng còn khái niệm, tình yêu ta mãi mãi không già. Xa tít trước mặt chỉ là một đường chân trời. Tôi những muốn dong buồm đuổi theo những kỷ niệm  nhưng vô vọng. Sóng cứ đánh tan và cuốn  đi tất cả.
 Dừng lại  ở một bờ cát, ngắm nhìn bầu trời đêm lung linh ánh sao, tưởng tượng ra nét buồn của thời gian. Tôi lại đặt một nụ hôn lên bờ cát, gót chân của kỷ niệm." biển càng dài rộng " thì nỗi cô đơn mới càng trống trải và lớn làm sao.Xa nhau, tất nhiên là buồn rùi!"trăng cũng phải lẻ loi thẫn thờ" cơ mà! có thể nói đó là một nỗi buồn "không biên giới".Và môt TY âm thầm không sôi động, không có: .."nắm tay nhau đi giữa mầu xanh"..Một TY "trơ gan cùng tuế nguyệt"..đi cùng năm tháng, cứ âm thầm, âm thầm vậy thôi, nhưng cũng đủ làm đá núi phải mòn và nhuộm tím cả một chân trời. Song tất cả đều vô nghĩa nếu chiều nay ta không gặp nhau. Rất cụ thể và hiện thực và cũng giản dị làm sao. Ty thực là vi diệu! 

    Tình yêu tựa hồ như một cái gì đó xa xăm lắm, có lẽ mãi mãi ta cũng không nhận được. Cho dù nó ở ngay sát bên ta song người ta yêu bằng con tim chứ không bằng lí trí. Có chăng ta giấu kín tình yêu trong lòng mình. Yêu và được yêu luôn là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, luôn là như thế. Cho dù bạn sông bằng niềm tin, lý trí hay trách nhiệm đi chăng nữa thì khi yêu con tim bạn sẽ bộc lộ hết những điều sâu kín nhất của mình…Cuộc đời vẫn mãi trôi đi, bài hát như 1 điểm lặng để ta suy nghĩ thật kỹ về tình yêu của mình.”/.

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nhật ký Của Mẹ

 



  Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con chào đời,
 Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?
Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần,
Tiếng con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhòa, cám ơn vì con đến bên Mẹ...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ngắm con ngoan nằm trong nôi, mắt xoe tròn, ôi bé cưng!
Nhìn Cha con, Cha đang rất vui, giọt nước mắt lăn trên khóe môi,
Con hãy nhìn kìa, Cha đang khóc vì con...

Một ngày tỉnh giấc, rồi Mẹ chợt nghe, vụng về con nói câu:"Mẹ ơi!"
Chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ, khiến tim Mẹ vui như vỡ òa...
Đây là mặt đất, này là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con,
Bước chân bé nhỏ bước đi theo Cha, bước chân đầu tiên trên đường đời...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con biết bao!
Hãy cứ đi, Mẹ bên con, dõi theo con từng bước chân...
Ngày mai sau khi con lớn khôn, đường đời không như con ước mơ,
Hãy đứng lên và vững bước trên đường xa...

Ngày đầu đến lớp, Mẹ cùng con đi, ngập ngừng con bước sau lưng Mẹ,
Tiếng ve cuối hè, hát vang đón chào, ánh mặt trời soi con đến trường...
Ngày ngày đến lớp, dần dần con quen, bạn bè, Thầy Cô yêu thương con,
Bé con của Mẹ vẫn luôn chăm ngoan, khiến cho Mẹ vui mãi trong lòng...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!
Những khuya ôn bài, con thức, xót xa tim Mẹ biết bao!
Từng kỳ thi nối tiếp nhau, tuổi thơ con trôi qua rất mau,
Ước chi con Mẹ mai sau sẽ thành công...

Một ngày Mẹ thấy con cười vu vơ, nụ hồng con giấu trong ngăn bàn,
Lá thư viết vội, có tên rất lạ, chắc là người con thương rất nhiều!
Một ngày Mẹ thấy con buồn vu vơ, cành hồng vẫn ở trong ngăn bàn,
Lá đâu đã vàng, hoa đâu đã tàn, cớ sao nhìn con úa thu sang?
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!
Những kỷ niệm lần đầu yêu, suốt một đời đâu dễ quên...
Vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con, và sau cơn mưa, nắng sẽ trong,
Sẽ có một người yêu con hơn Mẹ yêu...

Một ngày con lớn, một ngày con khôn, một ngày con phải đi xa Mẹ,
Bước chân vững vàng, khó khăn chẳng màng, biển rộng trời cao con vẫy vùng,
Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa, lòng Mẹ chợt nhớ con vô bờ,
Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười, nhớ con từng giây phút cuộc đời...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ở nơi phương trời xa xôi, hãy yên tâm, Mẹ vẫn vui!
Từng dòng thư ôm bao nhớ thương, Mẹ nhờ mây mang trao đến con,
Chúc con yêu được hạnh phúc, mãi bình an...

Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con quay về,
Ấp trong đáy lòng, nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên bên dáng Mẹ,
Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy, con Mẹ vẫn bé như thiên thần,
Thấy con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhoà, Cám ơn vì con đến bên Mẹ...

 Cảm ơn nhạc sỹ Nguyễn Văn Chung và ca sỹ Hiền Thục đã cho những người con yêu mẹ hơn nữa, hạnh phúc có mẹ là hạnh phúc lớn nhất đời con. Mong cho ai ai sinh ra cũng được hưởng hạnh phúc có mẹ…“tình mẹ” thật ấm áp, bao la, như suối nguồn, như biển rộng, như sông dài…
 Mẹ là suối nguồn yêu thương đã cho con sự sống thiêng liêng và niềm tin nhân quả ngọt ngào. Lòng con nao nao với niềm kính yêu vô hạn, mãi mãi trong đời con có mẹ. Mẹ là bầu trời cho con ánh sáng từ sự tinh khiết bao la, mẹ là làn mây che cho con ngày nắng rát. Mẹ là làn gió mát, là giọt mưa ngọt ngào, là hương hoa ngan ngát xoa dịu cuộc đời đầy gian truân khổ ải. 
 Dẫu biết rằng, không có người mẹ nghèo trong mỗi đứa con, chỉ có mẹ sớm hôm tần tảo, vậy mà đến bây giờ tôi vẫn chưa viết nổi một dòng cho mẹ trọn vẹn như tình thương mẹ giành cho tôi. Bởi lẽ tôi biết, dẫu ở đâu đi đâu trên trái đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong tôi, ánh mắt mẹ vẫn lo lắng, vui, buồn cùng những thành công hay khiếm khuyết của tôi, luôn dõi theo những bước chân tôi trên vạn nẻo đường đời... “…Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng. Người được hoa trắng sẽ thấy xót xa, nhớ thương không quên mẹ, dù người đã khuất. Người được hoa hồng sẽ thấy sung sướng nhớ rằng mình còn mẹ, và sẽ cố gắng để làm vui lòng mẹ, kẻo một mai người khuất núi có khóc than cũng không còn kịp nữa….”. Khi nghe ca khúc "Nhật ký Của Mẹ" ai ai trong chúng ta cũng sẽ dâng lên một cảm xúc khó tả… Thật nhiều cảm xúc bồi hồi về tuổi thơ được lớn lên trong vòng tay mẹ, nhớ lắm dáng mẹ tảo tần, thương lắm bàn tay mẹ chai sần, bón cơm, nâng giấc ngủ cho con. Đi qua thời vụng dại mới biết trăn trở khi để sầu vương lên đôi mắt giờ đã in hằn dấu vết thời gian của mẹ.

 
 Mẹ của tôi. Tương lai và sự thành đạt của chúng tôi là công trình của Mẹ, tất cả là do Mẹ, nhờ tình yêu lớn lao của Mẹ. Ta thấy mình hạnh phúc xiết bao. Rằng ta vẫn còn có nơi chốn đi về sau những lo toan bộn bề của cuộc sống, vẫn còn được sà vào lòng mẹ mà nũng nịu, vòi vĩnh,... rồi khóc, cười cho thỏa. Mẹ luôn lắng nghe, chia sẻ mà không cần nhận lại bất cứ điều j. Từ trong tâm thức tất cả đều cầu chúc Mẹ được an lành, cầu chúc đôi mắt Mẹ không còn vương sầu, cầu chúc màu hồng trên áo sẽ mãi là màu hồng. Cầu mong 365 ngày trong năm ngày nào cũng là ngày Vu Lan của những ai đang còn có Mẹ. Những ai còn hạnh phúc cài bông hồng đỏ trên ngực áo mùa Vu lan, xin hãy yêu quý cha mẹ, hãy gìn giữ, nâng niu cha mẹ như báu vật. Đừng để khi cha mẹ không còn, mới khóc than, sầu muộn. Khi đó thì đã quá muộn rồi. Như dòng sông trôi đi có trở lại bao giời. Tương lai và sự thành đạt của chúng tôi là công trình của Mẹ, tất cả là do Mẹ, nhờ tình yêu lớn lao của Mẹ. Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. 
 Tình mẹ thì trường cửu, bất tuyệt; như chuối ba hương, đường mía lau, xôi nếp một ấy không bao giờ cùng tận. Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chẩy ra . Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không biết thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi được biết tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi biết được thế nào là tình nhân loại, tình chúng sinh ; nhờ mẹ mà tôi có được chút ý niệm về đức từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, nên ý niệm mẹ lấn trùm ý thương yêu của tôn giáo vốn dạy về tình thương. Ðạo Phật có đức Quan Thế Âm, tôn sùng dưới hình thức mẹ. Em bé vừa mở miệng khóc thì mẹ đã chạy tới bên nôi. Mẹ hiện ra như một thiên thần dịu hiền làm tiêu tan khổ đau lo âu. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương Tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương hiếu chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. con cần mẹ, mẹ cần con bởi lẽ:
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ở nơi phương trời xa xôi, hãy yên tâm, Mẹ vẫn vui!
Từng dòng thư ôm bao nhớ thương, Mẹ nhờ mây mang trao đến con,
Chúc con yêu được hạnh phúc, mãi bình an...
 Mẹ là dòng suối dịu hiền, Mẹ là ngọn đuốc soi sáng đường con đi tất cả đều nói lên công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha, Mẹ đã một đời vất vả vì con lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ Ôi thật hạnh phúc biết bao khi những ai còn có Mẹ trên đời và hãy yêu thương Mẹ ./.

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Con Yêu !

Dù đã nỡ bước đến chốn nơi nào
Dù cho mây đen bao kín bầu trời
Con yêu ơi con yêu hãy quay về đây
Dù đời có quá đắng quá xót xa rồi
Tình yêu đam mê khiến quá điên dại
Con yêu ơi con yêu hãy quay về đây
Hãy quay về nhìn lại mình nhìn 
Lại dòng sông và dòng sông viễn xưa
Hãy quay về để một lần được nhìn
Một lần được nghe lời ngọt ngào du thiết tha
Mẹ là suối tắm mát những tháng năm dài
Làm sông trôi đi bao nhiêu muộn phiền
Làm mây xanh bao quay cho cuộc đời con
Làm nắng ấm áp tỏa suống con đường
Cho con thơ tiếng nói ban đầu
Có tiếng khóc tiếng hát bước chân đầu tiên
Chốn thiên đường cuộc đời này
Cuộc đời của con là một dòng sông thiết tha
Chốn thiên đường cuộc đời này
Cuộc đời của con là một dòng suối mát trong .



  Có rất nhiều các ca từ để nói lên tình Cha Mẹ với con cái. Tuy nhiên khi nge ca khúc này mới thấm thía tình Mđối với các con mêng mông nhường nào.Dẫu trên đường đời có.."mây đen bao kín bầu trời.." thì con yêu ơi hãy quay về bên Mẹ , về với Mẹ các con sđược bình yên và an lành. Khóc, có lẽ vì nhận thấy, những gì cha mẹ dành tặng cho các con  là quá nhiều, quá nhiều... Chưa bao giờ đòi hỏi được đáp lại là tình yêu của cha mẹ. Dù đời đổi trắng thay đen , dù "..đời có quá đắng quá xót xa rồi, Tình yêu đam mê khiến quá điên dại..". Con cũng hãy cứ quay vđây, về đây với Mẹ. Mẹ là quê hương ,mẹ cũng là tiền tuyến, mẹ là tất cả những j mà một  đời con người hằng mong đợi.con hãy quay vđi và để nhìn lại mình , xem lại mình, có điều j không phải với mình ,với nời, với đời ,với dòng sông tuổi thơ, với những j Mẹ hằng dậy giỗ và mong đợi không? Có lẽ không cần phải nói gì, vì theo tôi nghĩ, tự bản thân mỗi người đều sẽ có được sự đồng cảm khi nghe "Con Yêu"... Khóc, có lẽ vì nhận thấy, bản thân đã không thể là một người con tốt...
Trong vòng xoay cơm áo gạo tiền, nhiều khi con người vô tình đánh rơi niềm tin vào cuộc sống. Bỗng chốc ngã quỵ, bỗng chốc kiệt sức,và quay quắt trước nỗi đau tự tạo của chính mình… Một cảm giác ngột ngạt xâm chiếm làm mình trở nên khó thở, mọi thứ như rã rời, bầu trời xám xịt… những lúc đó, hãy".. quay về để một lần được nhìn
Một lần được nghe lời ngọt ngào du thiết tha.." Mọi khđau buồn phiền sẽ tan biến bởi về với Mẹ .."
là suối tắm mát những tháng năm dài, Làm sông trôi đi bao nhiêu muộn phiền, Làm mây xanh bao quay cho cuộc đời con.." .Hiếm ai sống được trên đời này mà lại không có mẹ. Từ lúc lọt lòng còn đỏ hỏn trên tay, mẹ đã trao tặng cho mỗi chúng ta dòng sữa ngọt, sự yêu thương nâng niu chăm sóc. Lớn lên chút, mẹ cũng chính là người dạy cho ta những bước đi đầu tiên, những con chữ, những bài học; khi ta phạm lỗi, mẹ cũng là người sẵn sàng dang rộng vòng tay mình tha thứ, chở che cho ta mỗi khi bất trắc, đau buồn. Nhưng đó chỉ là những gì mà ta có thể thấy được. Những hi sinh của mẹ dành cho ta còn hơn thế, mà dưới ánh mắt đơn giản của một đứa trẻ thơ, chúng ta chẳng thể nào hiểu được trọn lòng. Mẹ không đòi hỏi sự trả ơn, cũng chưa từng đem sự hi sinh của mình ra đong đếm. Mà điều mà mẹ mong chờ nhất chính là sự trưởng thành của con mình. 
      Phía chân trời xa rộng, đôi khi chúng ta mải mê với nhiều thú vui mà quê đi sự có mặt của những người phụ nữ xung quanh mình. Đó là người mẹ, là người chị, là người vợ… những người đã và vẫn sẽ tiếo tục âm thầm hi sinh cho sự thành công của chính chúng ta. Lòng Mẹ rộng vô cùng, không một lời ca , không ngôn từ nào có thể tả được, nhưng với " Con Yêu", cũng đủ để thấu hiểu sự hi sinh của một cánh cò. Để một ngày đàn cò vút lên, bay về phía mặt trời thanh thản Một kết thúc đẹp và chứa chan ánh sáng, tràn ngập tình thương. " Con Yêu" đã mang đến cho mọi người một cảm xúc trọn vẹn, một triết lý sống, để cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản, để bất giác nhận ra rằng mọi thứ vẫn chẳng là gì dù đó có là bất cứ khó khăn nào. Bên vòng tay mẹ, sự che chở của mẹ, hay chỉ đơn giản là 1 lúc được nhớ về mẹ ta sẽ thấy cuộc sống như dịu dàng hơn, ấm áp mà trọn vẹn mà ý nghĩa hơn./.

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Mắt Lệ Cho Người

Mưa soi dấu chân em qua cầu
 Theo những cánh rong trôi mang niềm đau.
Đời em đã khép .. đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.

Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời.

Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.

Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời.

Trôi trên con sóng xanh bạc đầu
Theo những cánh rong cưu mang niềm đau.
Đời nhau đã khép đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn.
Như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.

Thời nào yêu hết trái tim buồn
Lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người trông vời.

Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.

Xin xin em hãy cho tôi tạ tình
Khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn
và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn đôi chúng ta rất buồn
Vàng câu tình cũ gửi vời cho đời./.


  Có bao giờ bạn yêu chưa? Nếu rồi, bạn sẽ hiểu tình yêu chính là một chén đắng, bạn sẽ uống nó và cảm nhận tất cả cả đắng cay và ngọt ngào của nó, bạn sẽ hiểu tình yêu không giống như những câu thơ, lãng mạn, bay bổng. Tình yêu là một thứ khác, mãnh liệt hơn, kì diệu hơn mà bạn phải cảm nhận suốt cuộc đời và sẽ không bao giờ bạn hiểu hết nó. bài hát hay với giai điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, nghe bài hát,một nỗi buồn mênh mang về cuộc đời, về con người, về những câu chuyện tình nhỏ bé trong cuộc sống mãi mơn man cho đến khi những giai điệu cuối cùng khép lại..., hãy trải qua TY và lắng tâm sự trong "Mắt Lệ Cho Người " , bạn sẽ thấy lắng lại trong tâm hồn mình rất nhiều điều kì diệu! Trong một khoảng lặng chiều, bên ly sóng sánh những giọt hoàng hôn muộn. Không biết ngoài kia sương bay, hay là những câu hát Quang Dũng loang đầy góc vắng? Mà chiều chợt xa mờ, tay chợt chơi vơi, những tơ lòng run bắn... Năm tháng cơ hồ tan ra từ khoé mắt gọi về trên chông chênh bậc thềm những giọt mưa hoang: Ừ, rồi những bước chân sẽ mang tháng năm khuất vào cõi mù tăm của dòng gió bụi, đời người như những bông cỏ lông chông lăn theo những cánh gió không nhà. Những trải nghiệm làm cho người ta biết sống thế nào để an toàn hơn, bình yên hơn trên bình diện cuộc sống. Nhưng cũng chính những trải nghiệm lại làm cho người ta đớn đau hơn, ngậm ngùi hơn khi đối diện mình nơi vực ghềnh của trái tim với những chớp bể mưa nguồn ký ức. Tiếng hát vút lên, mang theo những uẩn ức chất ngất. Trong tiếng vỡ đó, người đã quỳ xuống nền kỷ niệm, mắt hút nhìn những cánh chin khuất ngàn xa vắng, run run vun những mảnh thủy tinh sắc lạnh mà không hay những ngón trần tứa máu, hoảng hốt lối thiên đàng cỏ rêu kín nẻo và lòng lạnh đắng tiếng yêu thương. Không một trách cứ nào, không một oán hờn nào. Chỉ là lòng vắng hoang và người hát, hay người đang khóc? Những âm thanh như tiếng nấc đứt đoạn trong cổ họng, phơi chiều lên ngàn kim, ngồi nghe và uống sũng hồn những giọt tái tê: Mưa xói đấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi trên niềm đau. Thời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn. Xin giữ cho mắt lệ, xin giữa cho mắt lệ, nhoà theo từng bước chân người chốn vời... 
   Ừ thì em đi! Một cõi yêu thương lìa bỏ, đời người phùng biệt ai ngờ! Ừ thì em đi, sao đôi mắt vẫn ở lại đây và đẫm buồn chi thế, bước chân đi dùng dằng chi thế? Để viết một đời, hát một đời, bạc trắng một đời vẫn thảng thốt thời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn. Hỏi và vô phương trả lời, hỏi để phách vía rời bỏ xác thân rũ vào mênh mông dòng kiếm tìm hoang lạc... Có ai biết tình là gì, yêu thương là gì, tròn méo ra sao mà tháng năm cứ xoay vòng những khóc cười cho ta mãi lăn lóc giữa huyền hồ ảo mị ? Ru người rồi ru ta. Sau những tiếng ru ấy liệu có vá lành một hồn rách rưới, hay chỉ lại tấy sưng thêm những cú đời té vấp , "Yêu có được tích sự j chăng?".yêu được j và mất j? chỉ có mình mới biết, mình mới hiểu mà thôi.
    Một niệm khúc buồn! Đời người phải chăng là những niệm khúc buồn? Mới hay, tình yêu luôn là một điều gì đấy quá vô tâm. Tình là giọt nước mắt vô tâm ướt mãi trái tim người để có khi khiến người đang sống đây mà như đã qua ngàn năm ấy. Biết nói gì? Thôi đã sinh ra làm một kiếp người thì xin cứ yêu, cứ niệm cho nỗi đau khôn lớn, cho những chiều trôi ...Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua quãng đời tôi. Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn, và lệ em rớt trên môi nhạt..Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn. Mình có bao giờ như thế không em.? Mình có bao giờ như vậy không em? Hãy cho Anh được Tạ tình em nhé./

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Dĩ Vãng.

Ngày xưa em cất bước ra đi, không từ giã
Để lòng ai nuối tiếc mối tình, chìm cuối trời xa
Ngày đó xa nhau, đời ngừng tiếng hát
Ngày đó chia tay, trời buồn ngơ ngác
Quạnh hiu đời tôi, từng năm tháng qua

Lời yêu thương em nỡ vô tình, quên thật sao
Còn lại tôi ôm lấy riêng mình, tình dưới vực sâu
Ngày ấy em đi, đời buồn ủ rũ
Ngày ấy chia ly, đường về quên lối
Và tôi từ đây, tìm ly rượu cay

Người ơi, dĩ vãng đã xa
Em có hay rằng, tôi vẫn còn thương

Còn nhớ, đôi ta đêm nào
Quấn quít bên nhau, thân xác rã rời
Này em, dĩ vãng đã qua
Đêm đã mưa xa, tôi vẫn một mình
Còn em, nay ở nơi nào
Hạnh phúc bên nhau, hay đã xót xa

Dù tình đôi ta đã xa rồi, xa vòng tay
Lời yêu thương em hứa cho người, là giấc mộng phai
Tình vẫn trong tôi, ngập đầy nỗi nhớ
Giọng hát buông lơi, ngọt từng hơi thở
Để có mình tôi, và những ngày xưa
Yêu em ... yêu em
Và tôi ... sẽ mãi yêu ... em 


        Bàn Dĩ vãng của Trịnh Lam Sơn tôi đã biết cách đây hơn hai chục năm có lẻ.Thật tuyệt! Những nốt nhạc cũng tự thân nó trào ra nhưng dòng suối, nhịp nhàng theo lời ca của bài hát.Cuộc đời của mỗi người, nói cho cùng rồi cũng qua đi, còn lại chăng chỉ là dư âm của một thời dĩ vãng, lắng đọng mãi trong lòng .
Ngồi café một mình  tôi chợt nghe được giai điệu của bài hát lãng mạn này và tôi đã cảm nhận được một không gian huyền ảo giữa đêm khuya đến từng nhịp đập con tim 
        Dĩ vãng dẫu có buồn thì cũng đẹp lắm chứ, đáng trân trọng lắm chứ bởi lẽ: " Ngày đó xa nhau, đời ngừng tiếng hát. Ngày đó chia tay, trời buồn ngơ ngác.." Tuy xa nhau , tuy "..Quạnh hiu .." Nhưng khổ nỗi  cái đẹp lại thuộc về những thứ con dang dở. Yêu một người, mong cho người ấy được hạnh phúc, mặc dù người ta có thể không yêu mình, mặc dù người ta cũng không cần mình quan tâm, mặc dù cho con tim mình đôi khi cũng kêu gào đòi được yêu. Một thông điệp tôi muốn gửi đến các bạn là hãy giữ lấy những gì tốt đẹp nhất bên người mình yêu và hãy cố gắng đừng để đánh mất nó. Tình yêu bao giờ cũng đáng được trân trọng bởi những tình cảm chân thành , nơi khởi đầu cho mọi suy nghĩ và hành động, và mọi điều luôn xuất phát cho sự thành thật.   
Chỉ còn lại chông chênh những mùa hoài niệm. Ta vụng về lóng ngóng  giữa bộn bề nhớ thương..bởi một điều..".dĩ vãng đã xa. Em có hay rằng, tôi vẫn còn thương.." Cái chết ở chỗ đó. điểm khởi đầu của mọi niềm nhớ là cứ hay hoài niệm. Để giờ đây.." Còn lại tôi ôm lấy riêng mình..". Có lẽ đúng. Cần nhiều cô độc. Một mình và tự giải quyết mọi thứ, đem lại cảm giác tự tin đầy ngông nghênh và bất cần, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Như người ta nói là, khi không thể tin vào ai thì có thể tin vào chính mình, phải không nhỉ? Không còn nhớ rõ nữa, nhưng đại loại như vậy. Tuy đơn côi giữa dòng đời tấp nập, nhưng vẫn nhớ về nhưng kỷ niệm một thời ta chung bóng, vẫn mong " cố nhân" được HP và giờ em ra sao? hạnh phúc không? hay là xót xa?còn tôi ư? "..Tình vẫn trong tôi, ngập đầy nỗi nhớ, vẫn một mình...với những kỷ niệm xưa.."  
      Chúng ta đã buông tay nhau rồi. Cho dù đứng trước người ấy, những cảm xúc trong ta còn nguyên vẹn lắm. Cho dù trong người ấy, tình yêu ấy đang nhạt nhòa thì với ta, ta vẫn ngỡ như ngày hôm qua người ấy còn hồn nhiên trao ta những chiếc hôn thật ấm. Mỗi ngày, mỗi ngày, chúng ta bước xa nhau một chút. Em đang đi trên con đường hạnh phúc của riêng mình. Chỉ còn ta đứng lại, bần thần:“Vòng tay ấy, bờ môi ấy chỉ còn là quá khứ, phải không em?” "..Để có mình tôi, và những ngày xưa.." với những kỷ niệm đong đầy về nhớ.  
    Những ngày tháng êm đẹp trôi qua như một giấc mơ. Thoáng chốc thời gian trôi đi, chỉ còn lại những kỉ niệm vắt ngang thành cửa sổ. Một mùa hè xanh tươi đầy những giọt mưa, cũng có khi đầy gió nóng sắp qua nhanh chóng. Thời gian không dừng mà trôi mãi, có khi trôi qua chậm chạp lềnh bềnh, có khi lại vụt qua nhanh chóng khỏi tầm tay. Dẫu  ta có là hạt bụi thì cũng đừng để gió cứ cuốn ta đi mãi ! Đôi lúc hãy tìm lấy một chút bình yên, nhắm mắt, dừng lại để thấy cuộc sống đang trôi, để biết ta đang ở đâu trên con đường cuộc đời, để đừng đánh mất đi những ước mơ, những phút giây còn lại, mục đích sống của mỗi chúng ta.Mối tình thật đẹp , nhưng đã "..chìm cuối trời xa.." Buồn , thật buồn, tất nhiên rùi. Vì suy cho cùng mọi chuyện trên đời chỉ là vô thường, "..Lời yêu thương.." từ trái tim cũng chỉ là "..vô tình" quên đi.Lời hứa cũng chỉ là một giấc mông phai mà thôi. Chẳng có j chắc chắn và bảo đảm ,chẳng có gì là mãi mãi cả, và mọi thứ rồi cũng sẽ trôi qua thôi! Bản tình ca như một lời tâm sự về những mối tình dang dở. Tuy Dĩ vãng đã xa, nhưng lại là nguồn  yêu vô giá cho ngày hôm nay, đó là :.".Tình vẫn trong tôi..". Dĩ vãng đã xa nhưng TY thì ở lại.
  Vẫn phải yêu và phải sống chứ. Cuộc đời là sự hội ngộ phải không em?! Hội ngộ rồi chia xa cuộc đời vẫn thế, biết thế mà tôi vẫn yêu , mãi mãi, bằng một tình yêu bất diệt. Cứ mỗi lần nghe Dĩ vãng  lòng tôi lại nao nao, xao xuyến về một chuyện tình đã đi qua từ rất lâu và rất lâu. Ấy thế mà, chuyện xưa người cũ như chỉ mới hôm qua. Trong mỗi chúng ta đều có một khoảng trời riêng trong trái tim nhỏ bé của mình. Nơi đó, ta có thể đi thật xa, để chỉ còn lại mình, để suy nghĩ về những điều đã qua, để được là chính mình. Phải, đó là nơi duy nhất để ta đối diện với "cái tôi", về những cảm xúc sâu lắng nhất ... Nơi đó, ta cất dấu và nuôi dưỡng những hy vọng, những nhu cầu, những ước mơ và... cả những nỗi sợ hãi mà ta không thể diển tả bằng lời...
     Tất cả những điều ấy là của riêng ta, nếu mãi mãi không có một người nào đó phá vỡ cái ranh giới ấy để hiện diện, để lắng nghe và để cảm thông...
     Xin hãy một lần thả hồn mình trôi vào cõi riêng tư ấy. Dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn thật ngắn trong muôn trùng khoảnh khắc của một đời người. Dẫu cho điều ấy chỉ là: Dĩ Vãng.

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Buồn !

Buồn như ly rượu đầy không có ai cùng cạn,
Buồn như ly rượu cạn không còn rượu để say.
 Buồn như trong một ngày hai đứa không gặp mặt,
 Buồn như khi gặp mặt không còn chuyện để vui. 
Đôi ta như bước lên đỉnh sầu 
Vì đời luôn cao ngất thương đau,
 Bao năm ân ái không đượm màu, 
Toàn là cay đắng giết thương đau./

 Con người chẳng thể ngã hai lần ở cùng một chỗ. Vậy cứ thả những yêu thương theo gió vậy. Có những lúc chợt buồn vì một điều quá đỗi xa xôi.Có những giọt nước mắt chảy từ trong tim, chảy qua khoé mắt, thấm trên đầu môi.Có những niềm vui nho nhỏ có những niềm hạnh phúc lớn lao,có những lỗi buồn "..như ly rượu đầy không có ai cùng cạn.." Có khi tự nhận thấy mình là một con người mạnh mẽ đầy nghị lực. Không thể và không muốn rơi bất cứ giọt nước mắt nào cho cái quá khứ Buồn  kia, hay cho chính sự Buồn lúc này. Nhưng sao trong sâu thẳm trái tim, những giọt đắng cứ chực tuôn trào. 
 Có những chặng đường đã qua vẫn không thể phai mờ trong ký ức. Vết dấu ngày nào vẫn hằn rõ trên từng thớ thịt thời gian. Quên hay nhớ không còn là hai khái niệm tách biệt được nữa. Có khi tưởng chừng đã quên nhưng vẫn thấy nặng nề đâu đó phía sau lưng mình. Cũng có khi nhắm mắt để nhớ lại những gì đã xảy ra, trong tiềm thức chỉ còn lờ mờ một bức mành che khuất. 
"Quên nhé, và quên hết, mọi ưu phiền, bao lâu nay rồi.
Đi mãi, rời xa mãi, chuyện đã qua, như chưa bao giờ. "

Không nhớ và cũng chẳng thể quên. Đó là điều duy nhất còn lại trong tâm hồn mình. Một chút xót xa đau đớn cho những gì không thể nhớ rõ được.....Thật quá vô lý phải không? Có những thứ ký ức dối trá bản thân, những thứ ký ức luôn muốn lẫn trốn. Loay hoay mãi vẫn chỉ là một mớ hỗn độn. Thế thôi vậy! Tại sao mình lại không thể xác định cho một điều chắc chắn sẽ xảy ra rằng:..."Buồn như khi gặp mặt không còn chuyện để vui...".Chẳng còn j để nói nữa. Cố nuốt những câu hát như những giọt buồn thì thầm bên tai này vào đầu mà không thể. Càng nghe càng thấy mình sao buồn thảm hại thế. Có đến bao nhiêu chữ “bình yên” mà không thể cho chữ nào vào đầu. Cố nghe, cố nghe mà không thể nào làm cho tim thôi đập mạnh. Không thể nào làm cho tâm hồn bình yên một chút nào. Lần đầu tiên thấy mình biết run. Lần đầu tiên nghe nhạc với cảm giác ngấu nghiến tìm cảm giác yên lành. Một cái gì đó mêng mang buồn len lỏi vào những suy nghĩ của mình..." Vì đời luôn cao ngất thương đau.." Trong đôi mắt nào cũng có những nỗi buồn, như những nỗi niềm trong chính cuộc sống, và bầu trời chẳng thể lúc nào cũng trong xanh, cao thăm thẳm. Sẽ có lúc cảm thấy bầu trời sụp đổ, sẽ có lúc cảm thấy có những đám mây xám vần vũ xung quanh mình. Ấy là cuộc sống với đầy đủ sắc màu của nó. Có đôi khi trong cuộc sống tôi đã từng thất bại, từng vấp ngã,  đã từng giấu vào trong mưa những giọt nước mắt thật buồn. Có đôi lúc tôi không thấy cả ngôi sao mai khi mặt trời bắt đầu ló rạng phía Đông. Có đôi khi tôi không thể vượt qua được nỗi tuyet vong của chính mình, tôi khóc… Chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung không có lối thoát. Bất chợt một câu hát chạm tới tận đáy sâu tâm hồn tôi, nhẹ nhàng mà thấm thía kì lạ..."Đôi ta như bước lên đỉnh sầu .." Đã ở trên đỉnh của cuộc sầu, cuộc buồn rùi thì còn có j cao hơn được nữa ? Buồn hơn được nữa? Cái triết lý ngỡ như vô cùng đơn giản này đã có lúc bị những bộn bề lo toan muộn phiền của cuộc sống cuốn đi, để ta vẫn cứ mải mê chạy theo những mong ước viển vông và chỉ đến khi tự mình ngộ ra mới thấy nó thấm thía biết bao! Nhưng rùi cũng sẽ phải cố mà "bay" lên chứ . Bay lên không phải vì mình, bay lên vì cuộc đời, vì những lời ca yêu thương... Để biết tin yêu đón nhận yêu thương, điều này phải chăng là một lẽ sống giúp  ta dễ dàng vượt qua mọi muộn phiền, vượt qua mọi nỗi Buồn.
       Cuộc sống sẽ ban tặng cho  ta chính những gì ta đã làm cho nó. Ánh sáng của mỗi ngày mới sẽ gõ cửa hiên nhà, đặt lên môi chiếc hôn thắm nồng, hạnh phúc, sẽ chiếu sáng ánh mắt rạng ngời. Đó chính là tình yêu, là nguồn vui bất tận chẳng khi nào vơi cạn.
       Con người Không có ai may mắn suốt đời, cũng như không có ai bất hạnh mãi mãi. Điều quan trọng là phải luôn biết nở nụ cười, bình thản đón nhận và vượt qua tất cả những chông gai, những ngọt bùi cay đắng đến với mình. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ thầm cảm ơn cuộc đời vì những bất hạnh, những nỗi buồn chỉ khiến tôi mạnh mẽ, cứng cỏi và trưởng thành hơn, những điều ấy đã tạo nên cho tôi một cuộc sống – của riêng tôi, không trùng lặp với bất kỳ ai cả.

Bởi thế, hãy để những giọt nước mắt kia biến thành những tia sáng ấm áp của niềm tin và hy vọng , hãy gạt đi những bóng tối ẩn khuất chìm đắm trong lòng để mạnh dạn bước tiếp lên phía trước. Đó là khi niềm vui sống đã chiến thắng những phiền muộn lo toan, chiến thắng .."trên đỉnh sầu.." là khi trong đôi mắt tìm thấy lấp lánh ánh sáng của tin yêu, là khi ta đã biết hoà cuộc đời mình vào muôn cuộc đời chung để cùng nhau " trở về trái đất " với những giai điệu yên bình nhất!


Lầm !

Anh đã lầm đưa em sang đây,
để đêm thường nghe tiếng thở dài
Thà cuộc đời yên trong lòng đất,
được trở về tiếng khóc ban sơ
Hơn là mang kiếp mong chờ
Anh đã lầm đưa em về đây,
cho tâm hồn tan nát từng ngày
Cùng điệu nhạc lâm ly huyền bí,
Dìu lòng người sang chốn đam mê
Ðưa anh vào khổ lụy hôm nay
 Lời yêu thương nồng cháy
của hai mươi năm đầy
ngày yên vui hạnh phúc
ước vọng đến tương lai
đã vùi trong giấy ngủ say
cơn đau và vũng lầy
để anh đi, để anh viết
bằng yêu thương
bằng nước mắt
bằng con tim đọa đầy
tìm quên trong mệt mài
để quên nỗi buồn còn đâỵ
Con tim nào không hay đổi thay
Cuộc tình nào không lắm hận sầu
Ngọt đèn vàng lung linh hè phố
Ðiệu nhạc buồn văng vẳng đâu đây
Chỉ thêm làm giá lạnh đêm nay./
      Đến đây thì cái đắng dường như đã lấn át lên tất cả. Cái còn lại là "vị đắng" nhiều hơn, thấm hơn. Bởi vì cái mật ngọt ấy nào phải ai cũng cảm nhận được, có khi chưa kịp nắm bắt thì đã đi qua. Nhưng cái " mật đắng" kia thì không phải chỉ tồn tại ở một khoảng khắc hay một quãng thời gian nhất định nào đó nữa, mà đó là cả CUỘC ĐỜI. Tôi đã LẦm!Cuộc đời  hình như chỉ toàn những sai lầm, và trớ trêu thay không có kinh nghiệm nào cho cái Lầm  nào cả.
     Thế nhưng, dù thế nào, thì tình yêu luôn là nỗi khát khao, bởi vì tình yêu là thuộc tính của trái tim con người, và đã yêu là không hối hận, đã yêu là không thể cưỡng lại, hoặc cưỡng lại là điều không thể bởi: Tình yêu như biển ,"..Biển rộng hai vai..." Biển thì rộng mêng mông còn con người thì quá nhỏ bé.
     Đã yêu, đã chấp nhận thì làm sao và lấy gì để có " Lời yêu thương nồng cháy? " nên câu trả lời mới thật xót xa làm sao "đã vùi trong giấc ngủ say ,cơn đau và vũng lầy".Không trách móc, không hờn giận: "Tình yêu vô tội", chỉ buồn thôi, thật đấy: Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là nỗi cô đơn không giới hạn.để "cho tâm hồn tan nát từng ngày".Nhưng đã làm người thì tất nhiên phải có Lầm chứ, không Lầm mới lạ, Những gì cần nói thì cũng đã nói, cần làm  cũng đã làm rùi. Đôi giầy này cũng đã Thử, chiếc áo này cũng đã mang: "không vừa và không hợp"nó làm đau chân và kích vai quá. Nhưng Tình cảm không phải là những vật dụng. Nó sẽ làm trái tim rỉ máu suốt quãng đời còn lại..lúc đó là biết Lầm, biết Sai.nhưng cũng là lẽ tất nhiên bởi:"Con tim nào không hay đổi thay, Cuộc tình nào không lắm hận sầu".Chuyện đó "Quá quen"rùi. Nhưng đau tim quá! Thật sự lúc này tôi không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, tình yêu với tôi quá mơ hồ và tôi chưa thể định nghĩa nổi và cũng chưa thể hình dung được, nhưng tôi sẽ tìm ra, ít nhất là tôi nghĩ vậy, vì ai cũng có một bản năng ngay từ tấm bé, đó là nói lời yêu.
 Tiếng guitar nhè nhẹ như muốn ru tôi vào một giấc mơ tình yêu, bài hát thật buồn, "LẦM" mà, nhưng sao tôi lại thấy trỗng rỗng, một  nỗi buồn chống chếnh mà tôi không thoát ra được, như một làn sương mong manh vây quanh tôi khiến tôi mộng mị. Tôi đã luôn tìm kiếm đâu đó xung quanh tôi, một tâm hồn có thể đồng cảm và bước bên tôi, tôi cứ lang thang vô định và không biết có thật sự tôi đang tìm kiếm những gì mình cần hay không, hay tôi chỉ ngồi đợi điều đó tự đến và tôi chỉ thấy mình đã:"..mang kiếp mong chờ.." thà cả cuộc đời:"..Ở yên trong lòng đất..." cho rùi.
    Tôi đã nghe đâu đó rằng " tình yêu không phải là cảm giác, mà là khả năng", tôi không thật sự hiểu, nhưng với tôi nó lại có ý nghĩa to lớn, nó phần nào giúp tôi thăng bằng hơn khi tôi biết rằng tình yêu không phải chỉ là một định nghĩa mơ hồ mà ta có thể cảm nhận bằng giác quan, hay từ những việc ta làm, ta biết được tình yêu đối với riêng ta là như thế nào? chỉ có ta biết mà thôi.
     Những người đến với tôi rồi ra đi " như nhưng dòng sông nhỏ..." chỉ để lại cho tôi một khoảng trống vô định hình trong con tim không biết loạn nhịp, tôi không trách ai nhưng tôi luôn mong có một ai đó có thể kéo tôi ra khỏi cái tôi nặng nề cứ hàng ngày dày xéo tâm can tôi, tôi muốn một ánh mắt nhìn tôi, đưa đôi bàn tay ấm áp cho tôi nắm lấy, kéo tôi đứng lên và để cho tôi nói rằng : "Cảm ơn trời phật đã mang em đến với anh..".. tôi cứ đợi mãi..và tôi đã "LẦm"...chỉ là những điều mình tự tưởng tượng ra.
      Liệu tìm kiếm một tình yêu cho cuộc sống lê thê này thêm ý nghĩa lại khó khăn đến vậy, hay đơn giản chỉ bởi bản thân tôi không chấp nhận, tôi có mơ mộng quá chăng, tôi không biết và cũng không muốn biết. Cha tôi luôn nói hãy làm bằng tất cả lý trí và khả năng, bạn tôi chỉ mỉm cười nhìn tôi và nói với tôi việc gì đến sẽ đến. Tôi không biết là để cho số phận đưa tôi về nơi cần về hay là tự mình đi tìm HP,TY thật sự của tôi.Và tôi hiểu rằng :TY và HP không ở đâu xa, ngay cạnh ta ,từ những điều tưởng chừng như vụn vặt trong cuộc sống.từ những điều hết sức bình dị hàng ngày, ngay ở "...Cái máng .." nhà mình, từ lũ " nòng nọc thân yêu..".và lòng tự hứa, cố trong quãng đời còn lại, không phải nge thấy những : "...để đêm thường nghe tiếng thở dài.."./

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Say !

Ta say trời đất cũng say
Ta điên vì những buồn phiền
Ta buồn ta chán sự đời
Vì đời bạc tựa như vôi
Đêm nay nằm ngủ ngoài hiên
Quanh ta có mảnh trăng hiền
Ta ôm lòng đất vào tim
Say trong giấc ngủ cho quên đi kiếp làm người
Tình đưa vào biển khơi
Sóng nào cướp tận tay tôi
Nhớ những đêm nẻ noi
Nhìn phút người vui nỗi sầu nay ai có hay
Ôi tình thế khổ đau
Tình chước tình sau biết tình nào đến bạc đầu
Ta biết ta đã già lên người đã vội bỏ ta
Đêm nay rượu ít mà say hay say vì hiểu lòng người
Ta cầu mong kiếp sau này được làm cỏ dại xanh tươi ./

Đêm nay rượu ít mà say ! Trời sao lại say thế không biết! "Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau hiểu biết về nhau. " .Khi buồn và say ,khi mọi sự đã muộn màng ,mới nhớ tới những điều Cha ta đã nói. Say vì hiểu được lòng người,Ta buồn ta chán sự đời ,Vì đời bạc tựa như vôi. Khốn kiếp thật!
Cuộc đời lắm lúc vẫn mãi loanh quanh nhưng cứ ngỡ mình đã ra đi thật xa. Đi hay ở chỉ là cách ủi an cho cái tâm bất chợt của mình. Tôi đã chưa từng nghĩ đến điều đó, chỉ đơn giản mong muốn ra đi. Nhưng nào biết cái sự ra đi đó bấy lâu nay chỉ là những bước chân quay lùi vào một khoảng không nào đó, chứ nào có bước ra khỏi được gì đâu. Nếu như  có thể phá vỡ lời nguyền, hãy bước đi một cách nhẹ nhàng vào thế giới của riêng ai. Thế giới không tồn tại một  ảo ảnh, của những điều vay mượn, của những tối tăm lập lờ trong tình yêu. Nhưng những lúc còn lại một mình trong bóng tối của giấc mơ hằng đêm,.có thể nhặt lại từng kỷ niệm để gối đầu lên đó, tựa hồ gối đầu vào một chiếc gối hư không từ quá khứ.Ta sẽ sống như Ta vẫn  hằng sống và mong ước, bản nhạc cuộc đời Ta sẽ vang lên giữa những nỗi buồn, sẽ phải bước dẫm hằn lên ích kỷ, sẽ phải âm thầm đốt trái tim nhen lên một giây hạnh phúc, sẽ lặng im khi phút giây kia đã tắt mất rồi.
Chiều nay Ta lại nghe bản nhạc "Say" và tự hỏi mình  cần gì đây giữa cuộc đời này? Những tinh thể ngẫu nhiên, vô vàn trong vũ trụ , xếp đặt nên Ta, tạo ra muôn vàn những  suy nghĩ. Bắt đầu đã là ngẫu nhiên thì đừng tin có định mệnh nào chi phối ngoài định mệnh do chính mình tạo ra, Ta đã tin và đã sống . Ta biết mình sinh ra chỉ một lần thôi và mọi người  cũng thế. Cuộc đời đã nói với Ta nhiều điều , phía sau những hào quang dữ dội, sau những thành bại, sau những lời hiệu triệu, sau những phù hoa, sau những tung hô; Ta đã cảm nhận được ý nghĩa cuộc đời mình. Đó là" sân khấu cuộc đời" với ánh đèn, hoa và những con người hò hét, đó là nơi thăng giáng của nhưng nốt  nhạc cuộc sống của  tâm hồn mà Ta đã yêu thương bằng tận đáy lòng mình. Nơi ánh trăng rơi trên những phím đàn tha thiết.
Và nhiều người cũng đã từng mong, chỉ cần TY. chỉ cần yêu nhau nhẹ nhàng và giản dị, không cần gì những thứ cao sang. Chỉ cần có thế, mặc kệ những điều phù phiếm xung quanh.Nhưng ! "Ôi tình thế khổ đau. Tình chước tình sau biết tình nào đến bạc đầu". Bản nhạc nào rồi cũng đến lúc phải chìm vào tĩnh lặng, cuộc vui nào rùi thì cũng đến lúc phải tàn Ta đã trải đời mình ra trên những nốt ngân nga. Chẳng có nốt trầm nào viết nên để dìm Ta xuống, nhưng nốt trầm buồn là những điểm tựa đỡ Ta lên, bay trên huy hoàng, rạo rực, dù chỉ là thoáng qua trong cuộc sống này.

Mỗi ngày lại ngày, có lẽ không ai còn nhận ra, quanh ta có còn ai dõi mắt theo hay sánh bước để những lúc cần ta có thể tìm về,(chẳng hạn  Say như lúc này), với hi vọng được một bờ vai  môt cử chỉ vuốt ve trìu mến hay chỉ là một bàn tay với lấy ta, không để ta lạc bước xa xôi và đơn độc.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta phải đối mặt với chỉ chính mình.
Nếu ban ngày, thời gian như chuyến tàu tốc hành cuốn mỗi người lao đi vùn vụt để chạy đua với nhau, để lao theo xu thế cuộc đời với những nụ cười, với từng giọt mồ hôi và cả nước mắt. Thì màn đêm đến, chẳng còn ai để cạnh tranh với nhau, tự mình thu người lại với thế giới nhỏ nhoi chỉ có mình ta, những ưu tư còn vương lại sẽ tiếp tục dày vò giấc ngủ hay sẽ chỉ phảng phất lẫn quất đâu đó như những áng mây đêm lững thững trôi chỉ để đợi một ngày mai nắng lên lại tiếp tục đeo bám lấy từng con người.Sự cô độc cứ lởn vởn làm cho giấc ngủ không lành và những cơn mơ đứt đoạn .Đúng là:   " ...Nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu.." vậy" Ta cầu mong kiếp sau này được làm cỏ dại xanh tươi" Mỗi người đôi khi chỉ cần một người, một người còn can đảm để bên ta, dù có phải bước trên chông gai hay những con đường đẫm lệ, vẫn sẽ mãi mãi kề bên một cách thuỷ chung.
Ta muốn gọi một ai đó là tri kỷ, muốn tìm một người có thể hiểu ta để sẻ chia, nhưng có lẽ không hẳn đó là những người tốt nhất ta có thể trông đợi, biết đâu đấy, có khi chỉ là một người chỉ nhìn ta rồi mỉm cười khi ta bế tắc, chỉ đưa tay đỡ ta khi ta vấp ngã, chỉ rơi một giọt nước mắt khi ta đau đớn, lại là người mà ta có thể tin suốt đời rằng, đó là người cần ta và ta cần nhất.
Tôi cũng cần một người chỉ để cho tôi biết rằng khi tôi cần người đó sẽ kề bên và tôi sẽ đến ngay cạnh khi người đó không còn đứng vững.
Sống là đấu tranh nhưng hãy sống để khi chết đi, trên nấm đất lạnh còn có một người đặt một nhành hoa tinh khiết.

Căn phòng thật tối, chẳng có chút anh sáng nào – vì tôi không thích để ánh sáng đèn khi ngủ. Tôi tự hỏi, tại sao cái thứ ánh sáng chói loá đó lại có thể xuyên qua màn đêm trong căn phòng này để đến trong tiềm thức của tôi. Nó làm cho tôi trong phút chốc không tìm thấy được đường về chính nơi thuộc về tôi. Trong cái tiềm thức đó, tôi vẫn mơ hồ nhận biết nơi đó không dành cho tôi, không thuộc về tôi, mà chỉ là ảo mộng. Nơi tôi thuộc về chính là đây, trong căn phòng không chút ánh sáng nào.
Cuộc đời đầy những mâu thuẫn như thế đấy. Có khi cứ nghĩ bước ra khỏi bóng tối mình sẽ nhìn thấy rõ hơn, nhưng nào ngờ, chính những thứ ánh sáng không phù hợp với đôi con ngươi này lại làm mù loà tất cả trong chính con người mình.
Cả một chặng đường đó, tôi luôn tò mò cái thứ ánh sáng ngoài kia, để rồi vô tình bước vào nơi không dành cho mình.có thể là vì quá "Say" và điều nhận lãnh chỉ là …" 
đời bạc tựa như vôi". Giờ đây, nhắm mắt lại để nhìn vào bóng đêm, tôi lại nhìn thấy mình, một con người thật mỏng manh và bình yên.
Một cái tôi đã quay về! Về nhà ! Về nhà của mình thôi!