Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2007

Tầu điện ngầm

Tôi cùng mẹ và Vốp-ca lên Mát-xcơ-va thăm dì Ô-lia. Ngay ngày đầu tiên, mẹ và dì đi cửa hàng, để tôi và Vốp-ca ở nhà, đưa cho chúng tôi một quyển an-bom cũ đầy ảnh để xem! Xem đi xem lại đến phát chán.

Vốp-ca nói:

- Chúng mình làm sao xem được Mát-xcơ-va nếu cứ ngồi nhà cả ngày thế này.

Chúng tôi đứng nhìn qua cửa sổ. Phía đối diện là ga tầu điện ngầm.

Tôi bảo:

- Chúng mình vào tầu điện ngầm dạo mấy vòng chơi đi.

Đến ga, chúng tôi mua vé, bắt đầu chuyến đi dưới lòng đất. Lúc đầu quả là hơi hoảng, sau thấy chẳng sao, lại còn thú vị nữa.

Đi qua hai ga, chúng tôi ra khỏi toa. “Nhìn ngó nhà ga một tý rồi quay về”, tôi nghĩ.

Chúng tôi ngắm nghía nhà ga. ở đằng kia chiếc thang cuốn đang hoạt động. Dòng người đứng trên thang máy lên lên, xuống xuống. Chẳng cần phải bước chân, cứ đứng im cho thang máy chở đi.

Đứng trên thang máy lên xuống một lúc, chúng tôi lại lên tầu để quay về. Qua hai ga, ra khỏi toa nhìn quanh, thì ra không phải là ga đối diện với nhà dì.

- Có thể chúng mình đi không đúng hướng, Vốp-ca nói.

Chúng tôi ngồi vào đoàn tầu khác, chạy theo hướng ngược lại. Tới bến, lại vẫn không phải, chúng tôi bắt đầu thấy sợ.

- Hay mình hỏi thăm người nào xem. Vốp-ca đề nghị.

- Cậu sẽ hỏi thế nào? Cậu có biết chúng mình lên tầu ở ga nào không?.

- Không, còn cậu?

- Tớ cũng không biết.

- Thế này, bọn mình lên tầu thử đi qua các ga, biết đâu chẳng tìm ra. Vốp-ca nói.

Chúng tôi thử đi qua các ga. Đi mãi, đi mãi, đến chóng mặt. Vốp-ca phụng phịu:

- Chúng mình đi khỏi đây thôi.

- Biết đi đâu bây giờ?

- Đi đâu cũng được. Tớ muốn lên trên.

- Cậu sẽ làm gì ở trên ấy.

- Tớ không muốn ở dưới lòng đất nữa.

Nó bắt đầu nức nở.

- Đừng có khóc, tôi bảo. Họ bắt chúng mình vào công an bây giờ.

- Kệ cho họ bắt, hu!hu!hu!

- Thì đi, thì đi, tôi nói! Đừng nức nở nữa. Kìa, chú công an đang nhìn bọn mình đấy.

Tôi nắm tay nó, kéo nhanh ra chỗ cầu thang. Chúng tôi đi lên phía trên. “Nó đưa mình đi đâu đây, tôi thầm nghĩ. Chuyện gì sẽ xẩy ra với chúng tôi nữa”.

Bỗng chúng tôi nhìn thấy mẹ và dì Ô-li-a ở thang bên kia, ngược chiều với chúng tôi, đang đi xuống. Tôi kêu lên:

- Mẹ!

Họ cũng nhìn thấy chúng tôi, và quát:

- Chúng mày làm gì ở đây, hả?

Chúng tôi gào to.

- Chúng con không sao mò ra được đường về.

Không gào được gì thêm, thang cuốn đưa chúng tôi lên trên, còn họ thì xuống dưới. Lên đến bên trên, chúng tôi vội vàng sang thang cuốn bên kia để đi xuống, đuổi theo họ. Bỗng lại thấy họ đang ngược chiều đi lên. Nhìn thấy chúng tôi, họ quát:

- Lại đi đâu nữa, sao không đợi mẹ với dì một lát.

- Chúng con đuổi theo mẹ.

Xuống đến bên dưới, tôi bảo Vốp-ca:

- Chúng mình đợi một lát. Họ sẽ đến bây giờ.

Đợi mãi, đợi mãi, chẳng thấy ai.

- Có lẽ họ lại đợi bọn mình trên kia, Vốp-ca nói. Mình lên nào!

Vừa mới đi một tý, lại thấy họ đứng trên thang cuốn ngược chiều. Họ kêu lên:

- Dì với mẹ đợi chúng mày mãi.

Mọi người chung quanh thấy chúng tôi như vậy không nhịn được cười.

Chúng tôi đã lên hết cầu thang và một lần nữa lại vội vàng đi xuống. Cuối cùng thì cũng gặp nhau. Đầu tiên mẹ cằn nhằn chúng tôi về tội đi khỏi nhà mà không hỏi ai, chúng tôi thì thao thao kể mình bị mất phương hướng, không tìm lại được nhà ga thế nào.

- Không hiểu nổi. Sao lại mất phương hướng không tìm được nhà ga. ở đây ấy à, hàng ngày dì phải đi lại, chưa bao giờ bị như thế nhé. Thôi nào, chúng ta về nhà.

Cuối cùng , chúng tôi lên tầu quay về.

- Ôi, hai cái đứa này, đúng là quê một cục. Dì Ô-li-a nói. Người ta đi đường quang mình đâm quàng bụi rậm. Ai lại lạc đường giữa lòng bàn tay bao giờ. Còn không tìm ra nhà ga của mình nữa chứ.

Cứ thế, Di Ô-li-a trêu chọc chúng tôi suốt dọc đường.

Chúng tôi đã tới ga. Dì Ô-li-a nhìn quanh, và nói.

- Khỉ thật! Các cháu làm cho dì đâm ra lú lẫn. Mình cần xuống ga A- rơ-bát lại đi đến ga Cu-ra-xki. Mình lên nhầm tầu mất rồi.

Chúng tôi lại lên tầu, đi ngược lại. Lần này dì Ô-li-a không trêu chọc chúng tôi, và cũng không gọi chúng tôi là lũ “Quê một cục” nữa.

Không có nhận xét nào: