- Này, chú công an đến bây giờ!
Nghịch ngợm một tý – lại bảo:
- Thế nào họ cũng đem mày nhốt vào đồn công an thôi.
Một lần A-lích lạc đường. Thậm chí nó cũng không biết sao lại như vậy. Nó ra sân chơi, sau đó chạy ra đường. Cứ vui chân chạy nhẩy, bỗng nó nhận ra mình ở một nơi xa lạ. Thế là, như những đứa trẻ khác, nó khóc. Mọi người vây quanh nó. Họ hỏi:
- Nhà cháu ở đâu?
Chính nó cũng không biết nhà mình ở đâu. Có người nói:
- Phải dắt nó đến công an. ở đó họ sẽ tìm ra địa chỉ nhà nó.
Còn A-lích, nghe nói đến công an, càng khóc to hơn. Vừa lúc đó, một chú công an đi đến. Chú cúi xuống sát A-lích, và hỏi:
- Cháu tên là gì?
A-lích ngẩng đầu, nhìn thấy chú công an, liền co cẳng chạy. Chỉ có điều nó không chạy xa được. Mọi người kịp tóm được, giữ nó lại, sợ nó chạy đâu mất.
Còn nó thì hét lên:
- Cháu không muốn vào công an, cháu không muốn, thà cháu cứ bị lạc mãi cũng được.
Mọi người bảo nó:
- Không nên bị lạc cháu ạ.
- Lạc mãi rồi cháu cũng tìm được nhà.
- Cứ thế thì ai giúp cháu tìm nhà được? Tự cháu chẳng tìm ra nhà mình đâu.
Chú công an lại đi đến gần. A-lích trông thấy, hét toáng lên, to đến nỗi chú công an đành phẩy tay, tránh xa và nấp sau cánh cổng. Mọi người nói:
- Nào, đừng kêu lên. Chú công an đi rồi. Cháu thấy không, làm gì có chú ấy ở đây.
- Không, chú ấy chưa đi. Đấy, chú ấy trốn sau cánh cổng, cháu thấy rồi.
Chú công an đứng sau cánh cổng nói ra:
- Mọi người hỏi họ tên họ của cháu. Tôi sẽ gọi điện về đồn nhờ giúp đỡ.
Một cô gái đến gần nói với A-lích:
- Cháu biết không, cô cũng có một anh bạn nhỏ. Cậu ấy không bao giờ bị lạc, vì cậu ấy biết họ tên của mình.
- Cháu cũng biết họ của mình- A-lích nói.
- à giỏi nhỉ, cháu thử nói xem nào.
- Ku-dơ-nét-sốp, còn tên là A-lếch-xan I-va-nô-vích.
- Ôi, cháu thật cừ khôi, cô ấy động viên, quả là cái gì cháu cũng biết thật.
Cô ấy lại chỗ chú công an, nói cho chú biết họ của A-lích. Chú công an gọi điện về đồn, lát sau chú đi tới, nói với mọi người.
- Nhà cháu bé cũng ở gần đây thôi, phố Pe-xtran-nai-a. Ai có thể dẫn cậu bé về nhà hộ tôi không? Chẳng hiểu vì sao thằng bé lại sợ tôi đến thế.
- Để tôi đưa về cho, cô lúc nãy hỏi tên họ A-lích nói.
Cô nắm tay A-lích dẫn về nhà. Chú công an đi phía sau. A-lích thấy yên tâm, không khóc nữa. Chỉ có điều nó luôn ngoái lại phía sau, nhìn chú công an và hỏi:
- Còn chú công an cứ theo sau làm gì?
Cháu đừng sợ chú ấy. Chú ấy là người giữ gìn trật tự. Cháu thấy không, cháu không muốn nói cho chú ấy biệt họ tên, nhưng cô đã cho chú ấy biết, chú ấy gọi điện về đồn. Người ta tìm ra ngay địa chỉ nhà cháu, vì ở đồn công an, tất cả họ tên địa chỉ đều có đăng ký rõ ràng.
Kể từ đó, A-lích không còn sợ các chú công an nữa. Nó biết các chú công an là người giữ gìn trật tự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét