Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2007

TẶNG BÁC VINH CẢ MỘT MÙA THU VÀNG

Em đến bên đời,hoa vàng một đoá
Một thoáng hương bay,bên trời phố hạ..


Mỗi lần chợt nghe, tôi lại mơ đến cả một khoảng trời vào thu với rực rỡ sắc vàng. Màu vàng của nắng, của hoa và của những tà áo thấp thoáng trên đường. Ở đó có một con phố còn vương chút gì mùa hạ. Hạ ấm áp, vồn vã của niềm vui mới chớm khi người ta tình cờ gặp nhau, quen nhau. Nhưng hạ trong âm hưởng mùa thu, một chút gì ấy không đủ để níu chân người, mà mau phai mờ, tàn tạ như cảm giác chia ly..


"Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua, cơn đau mịt mù... "


Tôi sợ cái cảm giác này, cảm giác của người ở lại, khi mà chỉ thấy "đời như vô tận, một mình tôi về với tôi"...

"Em đến nơi này, bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa, sao lòng quá vội
Một cõi bao la, ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó, trong lòng phố xá đông vui "


Tưởng như hồn mình là trống rỗng và thinh không, bỗng bật lên tiếng cười quen lắm, ở đâu đó trên phố hạ xưa.

"Em đến nơi này, vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi, qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi, riêng cho một người..."


Phải, dù có thế nào đời cũng sẽ trôi xuôi, qua những nỗi đau, qua những cơn say và rồi chìm vào giấc ngủ yên. Nhưng chỉ riêng cho mình một vết thương, có khắc nghiệt quá không?

"Xin cho bốn mùa, đất trời lặng gió
Đường trần em đi, hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá, từng giọt sương thu… yêu em thật thà"


Lời nguyện cầu chân thành, dù nhỏ bé nhưng chẳng thể làm gì hơn thế. Mong muốn gì đây khi không để cho mình? Giản đơn thôi, chỉ là mong sao trên quãng đường em đi, đất trời luôn lặng gió, cả lá cỏ ven đường hay giọt sương thu cũng biết yêu em. Chợt nhận ra niềm hạnh phúc lớn lao khi có cùng cảm xúc với ông, như thấy mình thoáng đâu đó trong câu hát của ông và cả trong lời ông nói “....khi tôi yêu cuộc đời ngào ngạt hương hoa này, thì đồng thời tôi cũng yêu luôn cả quãng đời mà tôi đánh mất...”. Tôi cứ thắc mắc, nếu trong cao xanh của mùa thu, sắc vàng kia hẳn phải là hoa cúc. Vậy trên con phố mùa hạ, biết có loài hoa nào vàng rực rỡ thế không? Còn chăng, hoa vàng xưa và phố hạ ngày xưa...

( Nguồn: Internet)

  • Nhacvietplus tổng hợp

Hoa vàng mấy độ
Nhạc sỹ:
Trịnh Công Sơn

Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ.
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù

Xin cho bốn mùa
Đất trời lặng gió
Đường trần em đi
Hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá
Từng giọt sương thu
Yêu em thật thà

Em đến nơi này bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui

Em đến nơi này vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi riêng cho một người

Không có nhận xét nào: