Va-lô-đi-a Va-đích cũng đang ngồi trong phòng. Hai đưa mải tô màu cho những bức tranh, không nhìn thấy chú mèo bị chiếc mũ chụp kín ra sao. Chúng chỉ nghe tiếng vật gì đó rơi xuống sàn nhà.
Va-lô-đi-a quay nhìn lại; thấy chiếc mũ trên sàn nhà, cạnh chân tủ kệ. Nó đi đến, định nhặt cái mũ, chẳng hiểu sao, tự nhiên nó kêu toáng lên:
- ối- ối- ối! Và chạy vội sang một bên.
- Cậu làm sao thế? Va-đích hỏi
- Nó…nó…nó biết đi.
- Ai biết đi cơ?
- Cái… cái …cái mũ.
- Cái cậu này rõ là… chẳng nhẽ lại có cái mũ nào biết đi.
Va-đích lại gần, nhìn cái mũ. Đột nhiên cái mũ bò thẳng về phía nó. Nó hoảng:
- ối! Và nhẩy tót lên đi văng. Va-lô-đi-a nhẩy lên theo.
Chiếc mũ bò ra giữa phòng và dừng lại. Hai đứa nhìn chiếc mũ, run rẩy vì sợ. Vừa lúc đó, chiếc mũ xoay mình, tiến về phía đi văng.
- ối! ối? Hai đứa lại kêu lên, tụt khỏi đi văng, chạy ra ngoài phòng xuống bếp, đóng chặt cửa lại.
- Tớ …tớ đi đây, Va-lô-đi-a nói.
- Đi đâu?
- Tớ về nhà tớ.
- Sao vậy?
- Tớ… tớ sợ… sợ cái mũ. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cái mũ đi lại trong phòng.
- Mà có thể có người nào buộc dây vào rồi kéo nó chạy cũng nên.
- Thế thì cậu vào xem thử đi.
- Chúng mình cùng đi. Tớ cầm thanh cời lò này. Nếu nó xông lại phía chúng mình, tớ sẽ phang cho một cái.
- Chờ một tý. Tớ cũng cầm một thanh cờ lò.
- Nhưng nhà tớ không còn cái nào khác.
- A! Tớ cầm cái gậy trượt tuyết vậy.
Hai đứa, một cầm thanh cời lò, một nắm gậy trượt tuyết mở hé cửa nhìn vào phòng.
- Nó đâu rồi nhỉ? Va-đích hỏi.
- Kia kìa, ở gần chân bàn.
- Bây giờ tớ sẽ phang cho nó một thanh cời lò. Cứ đế nó lại gần chút nữa.
Nhưng chiếc mũ cứ đứng im gần chân bàn, không hề nhúc nhích.
- A ha! Nó sợ rồi. Hai đứa mừng rỡ. Nó không dám bò lại phía chúng mình.
- Để tớ doạ cho nó một trận, Va-đích nói. Nó gõ gõ thanh cời lò xuống sàn nhà, quát:
- Ê này, cái mũ.
Thế mà cái mũ cứ đứng im.
- Nào, chúng mình đi lấy khoai tây, dùng khoai tây nã pháo vào nó, Va-lô-đi-a đề nghị.
Hai đứa quay xuống bếp, nhặt khoai tây trong giỏ, bắt đầu ném vào chiếc mũ. Ném mãi, ném mãi, cuối cùng Va-đích cũng ném trúng.
- Meo! Có cái gì đó kêu lên.
Nhìn kìa, từ dưới cái mũ thòi ra một chiếc đuôi xám, rồi một cẳng chân. Sau đó thì rõ, chú mèo con chui ra.
- Va-xca! Hai đứa reo lên sung sướng.
- Có lẽ nó đang ngồi trên sàn, bị chiếc mũ trên tủ kệ rơi xuống chụp kín Va-lô-đi-a đoán.
Va-đích ôm con mèo lên vuốt ve.
- Va –xca, Va-xca đáng yêu, làm sao em lại bị chiếc mũ chụp kín thế, hả…?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét