Đã từ lâu tôi
vẫn thường trong bóng
đêm
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà
Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau
Tôi nghĩ tình chỉ thế thôi
Đâu biết lòng thầm mang niềm nhớ
Tôi muốn lánh nhưng lại tìm
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều
Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi
ĐK:
Ôi đàn bà là những niềm đau
hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay
Vĩnh biệt nhau thương chút tình nơi xứ xa
Tôi biết rồi em sẽ quên
Muôn kiếp buồn mình tôi sầu nhớ
Em đã đến như huyền thoại
Em đã đi không một lời
Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi !
Đã không muốn viết nữa, mấy hôm nay Hà nội mưa bão lai rai cả tuần khiến thấy buồn quá.Ừ thì viết cho đỡ buồn,chẳng biết có đỡ không hay lại buồn thêm.Chợt nhận ra đàn bà sao mà thời tiết quá vậy! sớm nắng chiều mưa.vừa ngọt ngào hôm qua đã lại lạnh lùng hôm nay, tưởng như bàn tay cũng không đến như vậy.
Nhiều khi nghĩ rằng : Danh vọng, tiền tài, gái đẹp cũng không khuất phục được Ta, không j có thể làm lung lay hạnh phúc của Ta..Than ôi! trên đường đời tiếc thay mọi chuyện đều có thể: " Đã từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm . Mang nỗi buồn không biết tên .Tôi đã thầm thề mây hẹn gió. Tôi muốn lánh xa chuyện đời.Tôi muốn quên đi loài người.Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà." Thế đấy! tất nhiên là không có đàn bà thì ta sống làm chi! Cuộc đời cần phải và nên có: " cái nắng cái gió" và cũng cần phải có những cốc nước mát mới thực sự tỉnh hẳn cơn say. Để nhìn lại mình , nhìn lại đời. Tình cảm là một giai điệu êm dịu ngọt ngào trầm ấm và vô cùng sâu lắng. Mỗi suy tư lại đi sâu vào hồn người.Có ai đó đã từng nói:" đã yêu thì không hối hận và không sai lầm" Bởi lẽ khi yêu người ta yêu bằng trái tim đâu bằng lý trí. kiểu như "Đui" Nhưng rùi mọi chuyện đều có lý của nó. có những bất ngờ và có những đổi thay cũng bât ngờ không kém . và khi yêu thương chỉ là bong bóng và niềm tin nhường chỗ cho sự nghi kỵ và khi tất thẩy mọi điều đều không xứng ý toại lòng thì người ta bắt đầu đổ cho hai từ "sai lầm".Có thể sai lắm chứ nhưng có lầm không? có thể hối lắm chứ nhưng có thể hận với những điều tuyệt đẹp của một thủa thương yêu được k? câu trả lời lại tùy thuộc vào nhận thức suy nghĩ về TY của mỗi con người.
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà
Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau
Tôi nghĩ tình chỉ thế thôi
Đâu biết lòng thầm mang niềm nhớ
Tôi muốn lánh nhưng lại tìm
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều
Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi
ĐK:
Ôi đàn bà là những niềm đau
hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay
Vĩnh biệt nhau thương chút tình nơi xứ xa
Tôi biết rồi em sẽ quên
Muôn kiếp buồn mình tôi sầu nhớ
Em đã đến như huyền thoại
Em đã đi không một lời
Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi !
Đã không muốn viết nữa, mấy hôm nay Hà nội mưa bão lai rai cả tuần khiến thấy buồn quá.Ừ thì viết cho đỡ buồn,chẳng biết có đỡ không hay lại buồn thêm.Chợt nhận ra đàn bà sao mà thời tiết quá vậy! sớm nắng chiều mưa.vừa ngọt ngào hôm qua đã lại lạnh lùng hôm nay, tưởng như bàn tay cũng không đến như vậy.
Nhiều khi nghĩ rằng : Danh vọng, tiền tài, gái đẹp cũng không khuất phục được Ta, không j có thể làm lung lay hạnh phúc của Ta..Than ôi! trên đường đời tiếc thay mọi chuyện đều có thể: " Đã từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm . Mang nỗi buồn không biết tên .Tôi đã thầm thề mây hẹn gió. Tôi muốn lánh xa chuyện đời.Tôi muốn quên đi loài người.Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà." Thế đấy! tất nhiên là không có đàn bà thì ta sống làm chi! Cuộc đời cần phải và nên có: " cái nắng cái gió" và cũng cần phải có những cốc nước mát mới thực sự tỉnh hẳn cơn say. Để nhìn lại mình , nhìn lại đời. Tình cảm là một giai điệu êm dịu ngọt ngào trầm ấm và vô cùng sâu lắng. Mỗi suy tư lại đi sâu vào hồn người.Có ai đó đã từng nói:" đã yêu thì không hối hận và không sai lầm" Bởi lẽ khi yêu người ta yêu bằng trái tim đâu bằng lý trí. kiểu như "Đui" Nhưng rùi mọi chuyện đều có lý của nó. có những bất ngờ và có những đổi thay cũng bât ngờ không kém . và khi yêu thương chỉ là bong bóng và niềm tin nhường chỗ cho sự nghi kỵ và khi tất thẩy mọi điều đều không xứng ý toại lòng thì người ta bắt đầu đổ cho hai từ "sai lầm".Có thể sai lắm chứ nhưng có lầm không? có thể hối lắm chứ nhưng có thể hận với những điều tuyệt đẹp của một thủa thương yêu được k? câu trả lời lại tùy thuộc vào nhận thức suy nghĩ về TY của mỗi con người.
Tình cảm luôn có từng cung bậc cảm xúc
vui buồn. Cuộc sống cũng vậy, cảm xúc vui buồn lắng đọng vào
tiềm thức, len lỏi trong tim.Và đến một ngày, Một thằng người tự tin tưởng
như bảo thủ, bởi nghĩ:"tình chỉ thế thôi" ( làm j có tình yêu thật sự ,duy nhất và mãi mãi..) Thế nhưng, nhìn lại.. Âu cũng là định mệnh. - thật khó tránh phải không nhỉ? Sinh ra đã mang một số mệnh, cánh
hoa đào rơi xuống, trôi theo dòng nước lênh đênh tháng ngày, trôi mãi về một miền vô định. Ấy thế mà ta
nhận ra sự trôi nổi ấy đã trả giá bằng cái nợ phong lưu bủa vây cuộc đời Ta như một sự cứu rỗi cho cuộc đời mong
manh, dễ vỡ, Ta gánh lấy cả số phận Ta- tất nhiên rùi , để rồi khi sinh ra ta ông trời trả lại kiếp dập dềnh trôi nổi "cứ đi loanh quoanh cho đời mòi mệt,cứ dập dềnh thế thôi, nhiều khi cũng khổ ải cùng cực và cũng hạnh phúc thật nhiều, được yêu thương, che chở hết lòng, được sự quan
tâm, sẻ chia
chân thành từ mọi người. Thậm chí lắm khi ta cũng trở nên bất cần với chuyện công
danh, tiền bạc nhưng mọi thứ vẫn suôn sẻ và đôi khi vượt ra ngoài tầm kiểm
soát.Vẫn biết câu" thời gian là thuôc tiên". Đời việc j đến thì sẽ đến thôi. mà sao lòng vẫn đắng.Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng
Cần tay níu để thấy em còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm em, cần thêm cho những khi anh lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu
Vâng !Đúng là: Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
"Yêu thương chỉ là mây gió. Gió thổi thì mây bay thôi, mong gió sẽ mang mây đến nơi yêu thương là mãi mãi."
Cuộc đời là một chuỗi vô thường, gặp nhau, thân nhau, yêu nhau rồi xa nhau... Cái chuỗi vô thường đó cứ lặp đi lặp lại mãi, đôi khi bình thường đến nỗi ta quen thuộc với nó vô cùng. Đời mà, không ai là sẽ bên nhau mãi mãi nhưng sẽ có những thứ có thể gọi là mãi mãi dành cho nhau đến chết mới thôi. Khi tặng ai đó một đóa hồng có ai ngờ đã đánh cược cả triệu lần yêu thương đau khổ vào trong đó bởi muốn quên đi thì lại nhớ càng nhiều, muốn xa nhưng lại muốn gần. Người đàn bà xa lạ bỗng chợt gần rồi chợt xa, rất thật mà lại như hư vô..tựa hồ làn mây khói. Cuộc đời là chiếc nôi không hề êm ái chút nào nó là những niềm đau, là con dao làm tim nhỏ máu,... mới đêm qua còn ngọt ngào hôm nay đã lạnh lùng xa lạ ..và chẳng mấy ai nằm trong đó mãi mãi để nghe lời ru êm dịu du dương của cuộc tình. Vì đó chỉ là sự êm ái "chua cay" mà thôi' Đàn bà mà ! chợt mưa rùi chợt nắng.Ôi đàn bà! Dưới mặt biển phẳng lặng luôn ẩn chứa những đợt sóng ngầm tiềm tàng, xu hướng con người thì lại thích vẻ nguy nga, đẹp đẽ ấy cho tới lúc bị cuốn đi, bị vùi dập tả tơi mới vỡ ra gia đình mới là chiếc nôi thực sự trong đời".Đúng là đi một đàng học một sàng khôn". Liệu có KHÔN lên không đây.bởi trong gia đình cũng có "Đàn Bà" bởi vì tất cả họ đều "là vần thơ say, Khúc nhạc chua cay".
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng
Cần tay níu để thấy em còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm em, cần thêm cho những khi anh lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu
Vâng !Đúng là: Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
"Yêu thương chỉ là mây gió. Gió thổi thì mây bay thôi, mong gió sẽ mang mây đến nơi yêu thương là mãi mãi."
Cuộc đời là một chuỗi vô thường, gặp nhau, thân nhau, yêu nhau rồi xa nhau... Cái chuỗi vô thường đó cứ lặp đi lặp lại mãi, đôi khi bình thường đến nỗi ta quen thuộc với nó vô cùng. Đời mà, không ai là sẽ bên nhau mãi mãi nhưng sẽ có những thứ có thể gọi là mãi mãi dành cho nhau đến chết mới thôi. Khi tặng ai đó một đóa hồng có ai ngờ đã đánh cược cả triệu lần yêu thương đau khổ vào trong đó bởi muốn quên đi thì lại nhớ càng nhiều, muốn xa nhưng lại muốn gần. Người đàn bà xa lạ bỗng chợt gần rồi chợt xa, rất thật mà lại như hư vô..tựa hồ làn mây khói. Cuộc đời là chiếc nôi không hề êm ái chút nào nó là những niềm đau, là con dao làm tim nhỏ máu,... mới đêm qua còn ngọt ngào hôm nay đã lạnh lùng xa lạ ..và chẳng mấy ai nằm trong đó mãi mãi để nghe lời ru êm dịu du dương của cuộc tình. Vì đó chỉ là sự êm ái "chua cay" mà thôi' Đàn bà mà ! chợt mưa rùi chợt nắng.Ôi đàn bà! Dưới mặt biển phẳng lặng luôn ẩn chứa những đợt sóng ngầm tiềm tàng, xu hướng con người thì lại thích vẻ nguy nga, đẹp đẽ ấy cho tới lúc bị cuốn đi, bị vùi dập tả tơi mới vỡ ra gia đình mới là chiếc nôi thực sự trong đời".Đúng là đi một đàng học một sàng khôn". Liệu có KHÔN lên không đây.bởi trong gia đình cũng có "Đàn Bà" bởi vì tất cả họ đều "là vần thơ say, Khúc nhạc chua cay".
Đêm nay mưa buồn, nằm nge mưa rơi, cay đắng tình đời, nở một nụ cười
chua xót. Xin đưa người một quãng đường dù ngắn thôi trên đường đời dài rộng, xin làm một ga nhỏ thôi. Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới.Khi vắng anh trong đời.Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời.Giờ đã xa ngàn khơi.Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.Mãi vô tình đến bây giờ.Nhận ra hai đứa không còn nhau.Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.Xô cuốn ta miệt mài.Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.Lạc mất nhau ngày mai.Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.Ngày tháng thơ mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.Sẽ ghi lại biết bao điều.Để nhớ một thời ta đã yêu.Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ.Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ.Mình mới quên ngày xưa.Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về.Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.Để lại bao hối tiêc khi khắc tên người.Gọi mãi trong đêm buồn.Thật vậy! Âu cũng là để nhớ một thời ta đã yêu.
Sống với quá nhiều những kỳ vọng và đôi khi ta hụt hẫng vì những điều đã qua. Biết rằng sẽ lại bình yên qua đây và thời gian luôn là phương thuốc tốt để chữa lành
những vết thương. Ta buồn không phải bởi vì ta
yếu đuối. Ta buồn để biết rằng mình còn có một trái tim. Cái thời gian yêu cuồng dại sẽ qua đi,
thì chỉ còn một tình yêu lặng lẽ. Nhưng dù ra
sao và ở thời điểm nào, cách yêu có khác nhau biết bao thì tình yêu vẫn là thứ mà ở đó, người ta trao đi nhiều nhất.Làm
sao biết là ai
sẽ yêu
mình mãi mãi. Làm sao biết được mình sẽ mãi mãi yêu ai nếu chỉ nghe theo lời lý trí.Ai thương yêu ai? ai là đàn ông ? ai đàn bà?đó là quyền của mỗi con người và trong suốt cuộc đời tương lai trả lời thôi. Hãy tin đi, trái tim không chỉ sai. Hãy nghe theo trái tim dù ngỡ như khờ dại.
Xin lỗi, xin lỗi cho tất cả, xin lỗi cho những gì đã xảy ra, xin lỗi để nói lên
cái sự thật phũ phàng là mình đã không còn như xưa nữa, xin lỗi,mong sao thời gian mau sớm quên
đi tất cả, xin lỗi cho mọi điều...tan nát đâu phải chỉ có khi
yêu nhau? Nó còn có khi vô tình làm tổn thương
nhau theo một cách
nào đó. Hạnh phúc
khi thấy mình
còn giá trị đối với một ai đó,
đau lòng vì cuộc sống đã không thể làm được gì hơn...xin
lỗi !
vâng, nhiều khi Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.Lạc mất nhau ngày mai ..Nhưng cũng có đoạn trượt đó mà ta nhận ra mình và những người
thân sâu sắc hơn, hiểu họ nhiều hơn.
Cơn mưa, ảnh huởng của cơn bão nhiệt đới kéo dài và trắng xoá trong màn đêm. Tự dưng những kỷ niệm nồng nàn lại quay về trong tôi với nhiều cảm xúc
trái chiều và da
diết... Mỗi lần mưa bão
qua đây, trong tôi lại thêm
nhiều điều để cảm, để ngẫm, nhìn nhận bản thân,
nhìn nhận cuộc đời. Những cơn mưa mang đến cho tôi một cái gì đó khó tả. Giống như một bản giao hưởng cuộc đời, mỗi cơn mưa với tôi là một bản giao hưởng mang âm điệu khác nhau, có lẽ cả màu sắc cũng khác. Tôi thích sự nhẹ nhàng
khi những cơn mưa bắt đầu, nó giúp người ta khơi mào được những ưu tư đang âm ỉ trong lòng bấy lâu. Tôi cũng thích sự dữ dội đến tận cao trào của những cơn mưa bão. Nó cuốn trôi đi tất cả những day dứt, buồn phiền trong
tâm hồn
mình…"Trong ánh chớp bất ngờ của số phận" nhiều khi ta ở trong trạng thái mất phương
hướng,
niềm tin,
và để rùi ,
sau những biêt
cố ta lại dựa vào nhau, truyền cho nhau niềm tin, hy vọng ít ỏi còn
sót lại trong
mỗi người. Nhưng cũng
chính sự yêu thương từ trong sâu thẳm trái tim mình, đã giúp chúng ta vượt qua những sóng gió cuộc đời...nghiệt ngã.
Trong mùa lễ vu lan " xá tội vong nhân" cũng mong xin được "xá tội" vì tất cả. Cầu mong cho tất cả những người Đàn Bà đều hạnh phúc và luôn tỏa sáng. "Nếu anh đứng yên không dám đi vì sợ gẫy chân.
Thì sự đứng yên đó có khác j chân anh đã gẫy".Đã cho và cũng đã nhận rất nhiều, đã đi
và cũng đã từng đến, giờ chỉ con ta với ta với đôi vầng nhật, nguyệt trên vai quay đầu về núi
trên con thuyền cuộc đời, liệu ta có
"xá tội "
cho chính ta không...?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét