Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Một Mình !

Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình.

Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng con đang con nhỏ
Tan ca bố có đón đưa.

Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy.

Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi.

Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn cùng với tôi về.
      Một mình thế này, dễ chịu. Có lẽ đúng. Cần nhiều cô độc. Một mình và tự giải quyết mọi thứ, đem lại cảm giác tự tin đầy ngông nghênh và bất cần, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Đã lâu rùi mới được tự do mà suy nghĩ. Cuộc đời có quá nhiều biến cố và thăng trầm đã tạo cho mình một cảm giác nhìn mọi chuyện trầm tĩnh hơn, cho dù là một mình. Thông cảm sâu hơn với những người đang một mình "thân cò lặn lội".mà cuộc đời sương gió đã và đang mòn cả hai vai.Một mình! giường chiếu có thể trống trải và thoáng rộng hơn, nhà yên ắng và vắng vẻ hơn nhưng sao mình vẫn không thấy cô lẻ. Vì đã xác định rùi. Đã cầm lòng và đành lòng vậy rùi. Chỉ còn lại mình với chính mình nhưng vẫn "Thương em mênh mông chân trời lạ, Bơ vơ chốn xa xôi". Một mình lo toan cho " cái Máng lợn"của mình mới thấy hết giá trị của cuộc sống. Có lẽ phải cần và cần nhiều hơn nữa nhưng ngày tháng một mình, thế mới trân trọng những khi đông vui. Bởi khi có nhau thì cho là thường. Rồi cuộc sống vẫn cứ trầm chậm chảy trôi, đời người như bóng câu qua cửa.Trẻ con cũng sẽ lớn và mình cũng sẽ già.mà sao trong mình vẫn không yêu hết được một dòng sông, vẫn liêu xiêu con đường nhỏ.Ai tri âm, ai người tri kỷ.?
Sương mong manh và tan đi trong nắng. Trên những nhành cỏ ngọn cây, sương đang thầm thì nói lời biệt ly. Nhẹ nhàng gió, nhẹ nhàng nắng, và nhẹ nhàng sương tan… Tất cả nhẹ nhàng thế thôi, nhưng sao nghe khắc khoải đến lạ. Một chữ “lìa” đủ để lắng đọng thành phút ngậm ngùi, luyến lưu. Để rồi bất giác thấy “đời mong manh quá”, biết nói gì đây? bày tỏ cùng ai?khi lúc nào cũng chỉ " một mình".Thương yêu các con nhiều hơn, muốn chăm lo cho chúng thật tốt để không bao giờ chúng phải chịu khổ.Nhưng cũng cần phải biết buồn và cô đơn mới trân trọng cuộc sống.mới hiểu giá trị thực và bản lĩnh của mình. Vì thế, có những khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng đằng sau nó vẫn tiềm ẩn những đau khổ, nhưng hãy hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy để sau khi nếm trải đau khổ, sẽ thấy khoảnh khắc ấy là vĩnh viễn...Có những điều trôi qua không chút dư âm, không một dấu ấn, lại có những điều mãi mãi, vĩnh viễn chẳng bao giờ quên Cũng có thể đó chỉ là chút dư vị ngọt ngào đâu đó nơi đầu lưỡi. Cũng có thể đó là nỗi buồn đau đáu mà bạn không muốn nhớ tới. nếu biết trước được sự kết thúc của định mệnh mình mình sẽ làm gì? Sự kết thúc phải chăng là mãi mãi? Có điều gì đằng sau tất cả những gì chúng ta đã, đang và sẽ trải qua? Con người ta có quyền hoài nghi định mệnh, có quyền phủ định niềm tin và cũng có quyền chối bỏ sự tồn tại của họ. Khi nào ư, khi họ nhận ra rằng việc tồn tại đến nay đã không còn ý nghĩa. Khi mọi thứ xung quanh biến thành những đám mây bàng bạc và chẳng thể nào chạm nổi một ngọn cây.Vậy hãy một mình.Ngày hôm nay, ta nhận ra ta đủ sức làm mọi việc. Một Mình.ở cái tuổi " ngũ thập chi thiên mệnh"./.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội.

Chiều đông sương giăng phố vắng
Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm
Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng
Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa
Giờ em mong manh như khói,
Giờ ta nắng đã chiều rồi
Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi
Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều
Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh
Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa
Sương giăng trắng niềm mong chờ
Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ. 

      Hà nội chiều đầu đông, lang thang trong cơn gió lạnh đầu mùa và mưa phùn lất phất, chợt thấy nhớ da diết những kỷ niệm năm nào... Một thời đầy ắp khó khăn nhưng cũng chứa chan hạnh phúc... Mùa đông đến cùng những cơn gió lạnh, những hàng cây vắng tanh, tiếng mưa phùn rơi và đem theo cả những ký ức buồn về tình yêu. Trong một chiều mùa đông : " sương giăng phố vắng, Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm." .Vắng lặng, Con người đó " vắng lặng", ngọn đèn đường vắng lặng, khung cảnh thật vắng lặng và tịch buồn, cái buồn man mác, một cái buồn chầm chậm, cái buồn của sự đã rồi và của chấp nhận số phận. Tình cảm thì quá đỗi  mãnh liệt.Vẫn còn chờ đợi, chờ đợi ai? chờ đợi một điều " ngạc nhiên Chưa" xảy ra ư?Tuy nhiên, giờ chỉ còn là: Nhạt phai sắc nắng, Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa”.Nỗi nhớ u hoài và  phảng phất buồn hiu quạnh. Em như một làn sương mỏng tan nhanh trong chiều đông lạnh giá. Còn ta đã quá già để chơi những trò chơi " Ú tim"( Nắng đã chiều rồi). Cảnh buồn, con người buồn và tình mới buồn làm sao.Tình như ngọn đèn cạn dầu chịu nhiều hư hao. Cuộc đời có thật nhiều những nghịch lý, và nó vẫn hiện hữu quanh đây : Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi. Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bức lực với chính mình.
Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trướ
c thói quen định kiến. Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.

    Đấy là sự chiêm nghiệm, một mình và lắng đọng vào không gian trầm tư mới thấy rõ điều đó.Thấy rõ sự nhạt nhòa và chiều đông nó mới lạnh giá như thế nào - đến bơ vơ. Bí quyết sống hạnh phúc, chìa khóa của giải thoát là gì? chính là sống hiện tại cho thật tràn đầy, cho thật ý nghĩa. Cuộc đời là một mầu nhiệm.Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai. Quá khứ thật đẹp nhưng cũng thật buồn, mọi chuyện như thể trong mơ, mong manh mơ hồ bảng lảng sương khói và đã lạnh giá.Cuộc sống đâu chỉ có  mầu hồng, nhưng tình cảm lãng mạn cũng trỗi dậy từ những đống tro tàn chứ. Chấp nhận và bằng lòng  như một điều giản dị..Bản tình ca cho ta thật nhiều tâm trạng . Thật đúng: "Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu" mà thôi.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Sinh Nhật !

 Khóc cho vơi đi những nhục hình Nói cho quên đi những tội tình
Đời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai

Mai về sau nước mắt có cạn
Khi xa đời thương cho đàn con
Triệu người quen có mấy người thân
Khi lìa trần có mấy người đưa?

Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?

Đếm cho em giây phút mặn nồng
Giữ cho em mái tóc bồng
Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
Truyện mai sau xin gửi trên tay

        Thật hay, Sinh nhật ! Sinh ra lớn lên, đấu tranh để sống...ốm đau bệnh hoạn, kèn cựa đủ điều, xoay xỏa đủ thứ... và : "Khi lìa trần có mấy người đưa?". Thế mới biết cuộc sống thật tạm bợ, mong manh và phu du làm sao. Vô thường ! quả là vô thường:"Triệu người quen có mấy người thân". Nhiều khi cũng không có người thân nữa kia. Lệ nào có thể xóa được những kỷ niệm đắng. Thời gian đã trôi đi có trở lại.bao giờ. Sinh ra ai mà chẳng mong mình được hạnh phúc- tân nhiên rùi. Nhưng trong cuộc đời mấy ai có niềm vui và hạnh phúc viên mãn mãi mãi. Rồi thì cũng có một ngày: ' trỏ về cát bụi và ta chẳng còn chi..". Sống trên đời này, đôi khi ta đành phải dối lòng mình cho đẹp lòng người, kiểu " nhịn miệng đãi khách..". Với gia đình ,vợ con thì lại đơn giản ( bởi họ không phải là khách). Tại sao vậy nhỉ ? vì họ là những người thân yêu nhất . dễ dàng cảm thông và hy sinh cho ta nhiều nhất, hiểu ta nhất...và họ chỉ cần ở ta một tấm lòng trân thành mà thôi. Sinh nhật vợ con, ta cũng chưa bao giờ mua tặng  được những món quà xa xỉ, hay những bó hoa, hộp quà trang trọng. Ta luôn nở nụ cười vui vẻ với mọi người , luôn luôn thể hiện sự lịch lãm , ga lăng, đàn ông v.v và v.v...mà sao về với những người thân yêu ta lại không làm được như vậy nhỉ? hay vì họ không phải là khách. Đơn giản thôi vì họ là nơi trú ẩn cuối cùng của tâm hồn mình.
 
Ngày xưa các cụ thường bảo: " phu phụ tương kính như tân" nghĩa là: vợ chồng phải kính trọng nhau như khách. Kính trọng chứ không phải khách sáo, mang tâm thật đối với nhau và chỉ cần như vậy, đấy là cái lẽ ở đời. Sinh nhật! Ở đời bàng bạc cái cảnh :" tiền rừng bạc biển để rồi làn chi, chết rồi cũng chẳng đem đi, mà đem đi thì cũng chẳng để làm gì cho ai? ". Một nhà văn Pháp nào đó chẳng đã từng nói:" đồng tiền là con đĩ của nhân loại". Nhưng nếu không có " con đĩ " ấy thì ta cũng tỏi tòi toi, sẽ chẳng có gì hết, gạo hết . muối hết và tình cũng " vỗ cánh bay đi" luôn. Vậy thì sao đây? khôn cũng chết . dại cũng chết. biết thì sống. Ta may mắn là không có nhiều tiền và cũng không kiết xác. Ta có đọc bài " hiểu đời" của thủ tướng TQ: " tiền là vật ngoài thân..." nhưng sau tất cả thì vẫn không thể thiếu tiền.Tất cả đều nhờ cái con khỉ này mà mua được, trừ hạnh phúc tình yêu đích thực và sức khỏe mạng sống của ta.
  Sinh nhật ! " giàu con hơn giàu của" Con ư? liệu có là hiếu tử hết được không? lớn lên gái thì xuất giá tòng phu, trai thì luẩn quẩn loanh quanh lo cho vợ con - (giống như cha nó).Nợ mà.cũng chẳng ăn thua. Nhưng cái lẽ ở đời là phải lo cho con cái , đến chết mới thôi.nước mắt chảy xuôi , muôn đời vẫn vậy
   Sinh nhật ! Tài danh thật quý, nhưng cũng chỉ như sương trên ngọn cỏ, nhất thời chẳng bền lâu,cả cuộc đời là phù du không thực vậy danh vọng cũng chỉ là ảo mộng mà thôi..Nhiều khi chỉ vì một chút oai đó mà điêu đứng cả  cõi lòng." Thiện căn ở tại lòng ta, chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
    Sinh nhật !Sắc đẹp ư? " sắc đẹp rồi sẽ tàn, chỉ có tim duy nhất- sẽ dựng được vườn hoa.." .Đẹp trai để làm gì , xjnh gái để làm chi? không có nhan sắc nào thích nghĩ đến sinh nhật cả. Một thời  trai trẻ giờ tóc đã pha sương. Ôi thời gian  ngươi thật là vĩnh cửu. Không phủ nhận cái đẹp. Ta cũng thích cái đẹp đến chết mê chết mệt, Nhưng 30 năm nữa khi má hóp lưng còng, tất cả đều tong teo ,thỉ thử hỏi liệu còn đẹp, còn mê được nữa hay không?
      Sinh nhật ! Thế mới hay vạn cảnh giai không."  Khóc cũng chẳng thể vơi đi những tủi hờn và oan trái thì cũng chẳng bày tỏ mà giải cho được. Thế mới biết sống tử tế ở đời mới thật khó lắm thay. Sinh nhật !lận đận cả đời tay trắng vẫn còn mang, thử hỏi liệu có:" happy birthday" được không? Tại sao không nhỉ? .         " Hôm nay có rượu hẵng cứ uống". Lại sinh nhật, những ngày vui đâu có còn dài, già đến nơi rồi, Vô thường chẳng hẹn đến lúc nào. Xin hãy cứ vui đi.Nếu biết sống, ngay tại nơi đây đã là cực lạc. 
     Mùa thu và hương hoa sữa , cái không khi lành lạnh heo may gợi nhớ về nhiều điều. cuộc sống và tình yêu. mỗi năm một tuổi, nhiều tâm sự và cũng " lắm mồm" hơn. Tình cảm là cái gì đó chắt chiu,sâu lắng và cũng chịu nhiều cay đắng. Thôi thì :
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
                          Chúc Mừng Sinh Nhật !


Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Tình Thu !

Lòng người như lá úa, trong cơn mưa chiều Nhiều cơn gió cuốn, xoay xoay trong hồn Và cơn đau này vẫn còn đấy Chiều về không buông nắng, cho mây âm thầm Một mình trong chiều vắng, nhớ đôi môi mềm Ngày nào ân cần trao thân. Tìm trong tháng ngày buồn Đôi mắt nào khô đường tim chơ vơ Đếm cho nhau lời nói Trên đời nào yêu người. Kỷ niệm xưa đã chết, cơn mê đã chiều, Tình yêu đã hết, xót xa đã nhiều Đời thôi sẽ còn mai sau. Thôi em đừng xót thương Rồi ngày tháng phai đi. Thôi cuộc tình đó tan rồi Không còn gì nữa, tiếc mà chi. Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng Chỉ còn mối tình mang theo. Xin một lần xiết tay nhau Một lần cuối cho nhau. Xin một lần vẫy tay chào Thôi giòng đời đó, cuốn người theo.
    Thần tượng tôi được nge từ nhỏ giờ đang ngồi trước mặt tôi với những bản tình ca bất hủ: " Mùa thu lá bay...Bài không tên số 2..." Vâng, không ai khác đó chính là ca sĩ Kim Anh. Vẫn giọng ca vàng đó, chị đã đưa tôi đắm vào những hoài niệm đẹp đẽ và khắc khoải, một cảm xúc dâng trào, khó tả: " Lòng người như lá úa, trong cơn mưa chiều Nhiều cơn gió cuốn, xoay xoay trong hồn Và cơn đau này vẫn còn đấy..."  Những cảm xúc hỗn độn, ngổn ngang, vui buồn lẫn lộn, những cảm xúc không thể gọi thành tên chen lấn xô đẩy trong tâm hồn và trái tim mình, gợi lên bao kỷ niệm xa xưa, Tiếng nhạc não nề lặng lẽ trút vào đêm sâu một nỗi nhớ xa mờ, có cảm giác như cuốn trôi thân xác và linh hồn mình về với những ngày quá khứ. Con đường vắng, những ngõ hẹp quanh co...
 Đã bao lần mùa thu đi và mùa thu trở lại, nhưng kỷ niệm có bao j trở lại nữa hay không? không biết và cũng không biết được, nhưng :"Cơn đau này thì vẫn còn đấy ". Kỷ niệm xưa dội về thật buồn. Lang thang một mình  trong chièu thu vắng nhuộm lá vàng rơi, nhìn những chiéc lá cuối cùng, nghĩ về cuộc đời,vui buồn...hạnh phúc, tình yêu..Nhưng: " Một ngày anh yêu em, một ngày em yêu Anh- Tình yêu đó  là Thiên thu." Bởi lẽ: " Một ngày sống bên nhau sẽ muôn đời.." Mọi vật đều lắng đọng như trong giấc mơ đẹp. Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm. quả không sai.và rồi " đau thương là từ khi bước chân vào đường yêu".Nhưng có mấy ai từ bỏ nó. Thực ra tình yêu đẹp là khi chính nó có sự dở dang và đau thương , xót xa thì phải. Nếu nàng Juliet và chàng Romeo mà két hôn và sinh con đẻ cái thì liệu có bản tình ca bất hủ và có tác phẩm bất hủ đó nữa hay không? vậy nên :"Thôi em đừng xót thương Rồi ngày tháng phai đi. Thôi cuộc tình đó tan rồi Không còn gì nữa, tiếc mà chi". Có tiếc cũng chẳng được, có xót xa thì cũng vậy thôi. TY mà, định mệnh mà . Ngày mai những giọt nước mắt rơi sẽ thành nụ cười trong vắt. Một ngày mai đến mặt trời sẽ bừng tỉnh trong cuộc đời của mỗi con người. Sinh ra và lớn lên, tâm hồn mang bao hoài bão và khát vọng, ước mơ thật nhiều mà Trời đâu có chìu ai . Không biết phải tin ai bây j? một lời thương , một lời yêu, lần cuối cùng. Thôi thì con đường em đi đó, em hãy cứ đi đi.: "Xin một lần xiết tay nhau Một lần cuối cho nhau. Xin một lần vẫy tay chào.." thế đấy. Tình là như thế đó,thương cho tình yêu nhưng biết làm sao được. lỗi buồn này ai có hay.đúng là : lòng như lá úa ..Yêu là sai hay yêu người là sai? lòng tự hỏi lòng mà vẫn k trả lời được câu hỏi đó. Mùa thu quay quắt quyện cùng nỗi nhớ da diết khiến thu càng trở nên đẹp hơn, huyền diệu hơn nhưng cũng buồn hơn, sâu lắng hơn.
 Cảm xúc chìm đắm trong những hoài niệm không thể dứt như thể muốn "níu bóng quay về". Mùa thu giờ đã thành mùa của những hy vọng và nét đẹp tinh tế. Mùa thu giờ trở thành mùa hội ngộ đầy xúc động và sự chia tay nhớ mãi.Những bài ca đã đang đi cùng năm tháng vẫn còn đây, những tình khúc vượt thời gian vẫn còn đây.Tiếng lá rơi xào xạc, giọt mưa thu ty tách rơi..hòa vào thân phận của mỗi con người. Thật buồn và cũng thật đẹp.Ngoài kia trời thu đang thay áo mới xin hãy để gió cuốn đi tất cả:   "Chỉ còn mối tình mang theo.."

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Mùa Thu Tình Yêu!


Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá                        
Phải chăng lá về rừng

Mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh môg

Mùa Thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Là của mùa Thu cũ
Chỉ còn
anh và em

Tình ta như hàng cây
Đã yên mùa bão gió
Tình ta như
dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như ngọn gió
Mùa đi cùng
tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em


Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
     Lại một mùa thu nữa đã tới, mùa của nhiều sự kiện lịch sử, của hương cốm mới , của mùi hoa sữa thơm nồng nàn...Với tôi mùa thu luôn mang lại những kỷ niệm tuyệt vời. Cảm giác hơi se lạnh sao bỗng thấy rất đỗi bình yên, thấy sự nhẹ nhàng trong tâm hồn. Sự yên ả giữa những bộn bề vấn vương.. Khói sương chiều bảng lảng, tý tách bên ly cà fe ngắm chiều về trên mặt hồ tây xao động...Đó, mùa thu còn là mùa của TY của :“Một ngày sống bên nhau sẽ muôn đời dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm...” Giật mình quay lại, mùa Thu khẽ đến bên thềm tự bao giờ và Ta cũng đã già… Những thay đổi của mùa thu là một thời gian đầy cảm hứng để ta nhìn vào cuộc sống và bắt đầu với những thử thách, để nhắc nhớ ta rằng mùa đông đầy gió lạnh sắp đến.
      Yêu lắm sự dịu ngọt , nhẹ nhàng của mùa thu. Mùa của những đôi bàn tay tìm đến nhau, siết chặt và truyền cho nhau tất cả hơi ấm, tình yêu thương. Cái khoảnh khắc này dường như mỗi người có thời gian để lắng đọng và suy ngẫm về bản thân mình và những người thân yêu. Đó là những sự suy ngẫm về tình cảm yêu thương, về sự chia sẻ hoặc chỉ đơn giản là một sự lắng đọng của bản thân hay  đôi khi là những nỗi buồn man mác len lỏi đâu đây giữa nhịp sống chảy trôi.

       Mùa thu, với những cơn mưa bất chợt… mưa chợt đến rồi chợt đi rất nhanh mang cho đất trời và lòng người bao cảm xúc, xao xuyến đến lạ lùng. Mưa thu gợi nhớ, gợi nhắc kỷ niệm để hoài niệm về một miền đã xa, một thời đã xa.
      Mùa thu đến, những đôi bàn tay nhỏ khẽ nhặt chiếc lá thu rơi với những suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân mình. Ta đang vui vẻ, mỉm cười mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Và đôi khi lại vẩn vơ, man mác buồn, suy nghĩ về sự chia xa…"Mùa Thu ra biển cả,..Mùa Thu vào hoa cúc."
     Theo nhịp chảy của thời gian, chúng ta đã trải qua một chặng đường chông chênh trong cuộc sống, và tâm hồn cũng đã già thêm một chút… Nhưng rồi chỉ chút se lạnh của gió heo may, một chiếc lá vàng rơi cũng khiến ta bồi hồi, se sắt đón thu sang…như những thời còn trai trẻ.Bởi lẽ tất cả sẽ ra đi hết, chỉ :"tình yêu ở lại..".Và đó chính là :"thiên thu"..
   Người ta thường nói vẻ đẹp và không khí đặc biệt của mùa thu làm con người ta lãng mạn hơn, tình cảm hơn, những ánh mắt yêu thương hơn và những bàn tay cũng ấm nóng hơn. Không hiểu đó có phải là cái cớ để mùa thu đã trở thành mùa khởi nguồn của rất rất nhiều mối tình đẹp. Có ai may mắn đến được bến bờ yêu thương với mối tình bắt đầu từ mùa thu, nhưng cũng không ít người mãi không đến được bến bờ yêu thương ấy, và thế là mùa thu tình yêu chỉ còn lại những ký ức, những kỷ niệm.
   Giờ đây, tôi cũng sẽ lại đứng lên và quay về, quên đi con đường xưa bé nhỏ, bỏ lại sau lưng ánh nắng chiều vàng óng ả, bỏ lại một giấc mơ không thật, bỏ lại một bóng hình tại đây - cô đơn nhìn nhành cây đổ lá.
   Hà Nội chớm thu, dường như không phải ai cũng có thể cảm nhận được mùa hạ đang lặng lẽ ra đi để nhường không gian cho mùa thu đến. Bởi lẽ những tất bận lo toan, những bon chen hối hả của cuộc sống mưu sinh không để cho họ có thời gian cảm nhận. Chỉ khi sự hiện hữu của mùa thu thật rõ nét với những cơn mưa ngâu, chiều nhạt nắng vàng chiếu qua từng kẽ lá, gió heo may cuốn lá rơi xào xạc ven đường họ mới giật mình nhận ra rằng mùa hạ đã đi qua và mùa thu về sao bất chợt đến thế.Cảnh vật mùa thu thật tuyệt vời, cái tuyệt vời hơn thế nữa là chỉ có hai ta, chỉ có anh và em, Một bức tranh thủy mặc " sơn thủy hữu tình"
    Vẫn tưởng không cần cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ mới là thu sang. Mùa thu đã sẵn trong tâm tưởng con người, như kỷ niệm vĩnh viễn còn ở lại, như màu nắng có bao giờ phai. 

Hoài niệm cũ chẳng cách nào rũ bỏ hoàn toàn, chỉ là ru nó tạm ngủ yên. Rồi nó sẽ trở mình thức giấc vào lúc ta ít ngờ đến nhất … khi khung trời mùa đông xám nhạt áp hơi thở lạnh buốt lên khung cửa sổ … khi thu nhuộm ố một vừng quan san, chợt gợi lên niềm hoài cổ hiu hiu buồn, lá rơi ngập trời hay rụng úa lòng ta.
    Nhớ nhung, lưu luyến, hối tiếc, ngậm ngùi. Ta không còn phân định rạch ròi được nữa. Và ta mong ngóng, ta chờ đợi một điều gì mơ hồ đến bản thân cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Dường như sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt vẫn đọng lại chút dư vị ngọt ngào kỳ dị. Dù hạnh phúc có ra đi nhưng tình ta còn đó, như ngàn năm ngàn năm sóng vỗ vẫn ôm một bờ cát mà thôi.
   Nhắc đến thu, người ta nghĩ ngay đến sắc tơ vàng vương vương, và lá vàng rơi khi tình thu vừa khơi. Mùa Thu vào hoa cúc Nhưng đâu chỉ có thế … Thu là màu tím chiếc áo ôm tim lẻ loi khóc chiều tiễn đưa nhau, Thu là màu hoa thạch thảo tím lịm mong chờ bởi trên cõi đời mộng trùng lai không dễ. Thu là sắc lông vũ hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, là không gian thăm thẳm diệu vợi của đêm nguyệt cầm ta gọi nhau trong gió, là ánh sáng huyền ảo lung linh của ngọn đèn đường... Thu là màu xanh: xanh nuột nà trinh nguyên tà áo người mơ không đến bao giờ, xanh lơi lả lá thư nhuộm tình ân ái, xanh thơ ngây gót hài chênh vênh người em gái một sớm mai giữa chân trời lồng lộng, xanh óng gió bay cùng mây ngàn, xanh ngát trăng non gửi về với thu trần gian. Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt dẫu xót xa nhiều ...đâu phải bởi tình yêu! và đâu phải bởi mùa thu! 

       Thu thật đẹp nhưng cũng thật buồn, những chiếc lá vàng rơi xuống làm tôn vinh lên mùa thu nhưng nó cũng trả giá bằng sự ra đi của chính mình. Nên mùa thu đẹp mà buồn...Bản thân chẳng phải do mùa nào cả, mùa nào cũng có cái niềm riêng, bên cạnh hân hoan thì muôn đời kèm theo sầu muộn! Nên lá trút rơi nhiều đâu phải bởi Mùa Thu. Ðêm nay, tôi bước đi nhẹ tênh, ngửa hai tay đón gió, và ngực chợt như muốn tung ra khi trước mặt là bóng đêm phủ dày. Màn đêm lung linh, lung linh sắp vỡ oà, Tôi yêu mùa thu bởi mùa thu có tình yêu của em nồng nàn như hương hoa sữa, ngọt ngào tinh khiết như hương ngọc lan nơi góc đường của những hẹn hò chiều đầy gió heo may. Yêu mùa thu Hà Nội bởi ở đó có những bạn bè chung thân thiết, có những con đường ghi dấu chân em qua bao chiều nắng mưa vội vã, đựng đầy kỷ niệm yêu – thương – giận – hờn. Hà Nội mùa thu, yêu lắm bởi nơi ấy tình yêu của chúng ta bắt đầu, chân thành, tin tưởng và mãi mãi…..

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

ÔI ! ĐÀn BÀ



Đã t lâu tôi vn thường trong bóng đêm                          
Mang n
i bun không biết tên
Tôi đã th
m th mây hn gió
Tôi mu
n lánh xa chuyn đi
Tôi mu
n quên đi loài người
Tôi
ước mơ trong cuc đi không có đàn bà

B
ng mt hôm tôi vi người quen biết nhau
Tôi ngh
ĩ tình ch thế thôi
Đâu bi
ết lòng thm mang nim nh
Tôi mu
n lánh nhưng li tìm
Tôi mu
n quên nh càng nhiu
Tôi mu
n xa nhưng li gn hi đàn bà ơi

ĐK:

Ôi đàn bà là nh
ng nim đau
hay đàn bà là ng
c ngà trăng sao
Ôi đàn bà l
i là con dao làm tim nh máu
Ôi đàn bà d
u ngt đêm qua
Hay đàn bà l
nh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là v
n thơ say
Khúc nh
c chua cay

V
ĩnh bit nhau thương chút tình nơi x xa
Tôi bi
ết ri em s quên
Muôn ki
ếp bun mình tôi su nh
Em đã đ
ến như huyn thoi
Em đã đi không m
t li
Ôi th
ế nhân, ôi cuc đi hi đàn bà ơi !
       Đã không mun viết na, my hôm nay Hà ni mưa bão lai rai c tun khiến thy bun quá. thì viết cho đ bun,chng biết có đ không hay li bun thêm.Cht nhn ra đàn bà sao mà  thi tiết quá vy! sớm nắng chiều mưa.vừa ngọt ngào hôm qua đã lại lạnh lùng hôm nay, tưởng như bàn tay cũng không đến như vậy.
 
      Nhiều khi nghĩ rằng  : Danh vng, tin tài, gái đp cũng không khut phc được Ta, không j có th làm lung lay hnh phúc ca Ta..Than ôi! trên  đường đi tiếc thay mi chuyn đu có th: " Đã t lâu tôi vn thường trong bóng đêm . Mang ni bun không biết tên .Tôi đã thm th mây hn gió. Tôi mun lánh xa chuyn đi.Tôi mun quên đi loài người.Tôi ước mơ trong cuc đi không có đàn bà." Thế đy! tt nhiên là không có đàn bà thì ta sng làm chi! Cuc đi cn phi và nên có: " cái nng cái gió" và cũng cn phi có nhng cc nước mát mi thc s tnh hn cơn say. Đ nhìn li mình , nhìn li đi. Tình cm là mt giai điu êm du ngt ngào trm m và vô cùng sâu lng. Mi suy tư li đi sâu vào hn người.Có ai  đó đã từng nói:" đã yêu thì không hối hận và không sai lầm" Bởi lẽ khi yêu người ta yêu bằng trái tim đâu bằng lý trí. kiểu như "Đui" Nhưng rùi mọi chuyện đều có lý của nó. có những bất ngờ và có những đổi thay cũng bât ngờ không kém . và khi yêu thương chỉ là bong bóng và niềm tin nhường chỗ cho sự nghi kỵ và khi  tất thẩy mọi điều đều không xứng ý toại lòng thì người ta bắt đầu đổ cho hai từ "sai lầm".Có thể sai lắm chứ nhưng có lầm không? có thể hối lắm chứ nhưng có thể hận với những điều tuyệt đẹp của một thủa thương yêu được k? câu trả lời lại tùy thuộc vào nhận thức suy nghĩ về TY của mỗi con người.


  Tình cảm  luôn có tng cung bc cm xúc vui bun. Cuc sng  cũng vy, cm xúc vui bun lng đng vào tim thc, len li trong tim.Và đến mt ngày, Mt thng người t tin tưởng như bo th, bi nghĩ:"tình ch thế thôi" ( làm j có tình yêu tht s ,duy nht và mãi mãi..) Thế nhưng, nhìn li.. Âu cũng là đnh mnh. - tht khó tránh phi không nh? Sinh ra đã mang mt s mnh, cánh hoa đào rơi xung, trôi theo dòng nước lênh đênh tháng ngày, trôi mãi v mt min vô đnh. y thế mà ta nhn ra s trôi ni y đã tr giá bng cái n phong lưu ba vây cuc đi Ta như mt s cu ri cho cuc đi mong manh, d v, Ta gánh ly c s phn Ta- tt nhiên rùi , đ ri khi sinh ra ta ông tri tr li kiếp dp dnh trôi ni "cứ đi loanh quoanh cho đời mòi mệt,cứ dập dềnh thế thôi, nhiều khi cũng kh i cùng cực và cũng hạnh phúc thật nhiều,  được yêu thương, che ch hết lòng, được s quan tâm, s chia chân thành t mọi người. Thm chí lm khi ta cũng tr nên bt cn vi chuyn công danh, tin bc nhưng mi th vn suôn s và đôi khi vượt ra ngoài tm kim soát.Vẫn biết câu" thời gian là thuôc tiên". Đời việc j đến thì sẽ đến thôi. mà sao lòng vẫn đắng.Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng

Cần tay níu để thấy em còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm em, cần thêm cho những khi anh lo sợ
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu

 Vâng !Đúng là: Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
  "Yêu thương chỉ là mây gió. Gió thổi thì mây bay thôi, mong gió sẽ mang mây đến nơi yêu thương là mãi mãi." 
 Cuộc đi lạ̀t chuỗi vô thường, gặp nhau, thân nhau, yêu nhau rồi xa nhau... Cái chuỗi vô thường đó c̣p đi lặp lại mãi, đôi khi bình thường đến nỗi ta quen thuộc vi nó vô cùng. Đi mà, không ai là sẽ bên nhau mãi mãi nhưng sẽ có nhng th có thể gọi là mãi mãi dành cho nhau đến chết mi thôi. Khi tng ai đó mt đóa hng có ai ng đã đánh cược c triu ln yêu thương đau kh  vào trong đó bi mun quên đi thì li nh càng nhiu, mun xa nhưng li mun gn. Người đàn bà xa l bng cht gn ri cht xa, rt tht mà li như hư vô..ta h làn mây khói. Cuc đi là chiếc nôi không h êm ái chút nào nó là nhng nim đau, là con dao làm tim nh máu,... mi đêm qua còn ngt ngào hôm nay đã lnh lùng xa l ..và chng my ai nm trong đó mãi mãi đ nghe li ru êm du du dương ca cuc tình. Vì đó ch là s êm ái "chua cay" mà thôi' Đàn bà mà ! chợt mưa rùi chợt nắng.Ôi đàn bà! Dưới mt bin phng lng luôn n cha nhng đt sóng ngm tim tàng, xu hướng con người thì li thích v nguy nga, đp đ y cho ti lúc b cun đi, b vùi dp t tơi mi v ra gia đình mi là chiếc nôi thc s trong đi".Đúng là đi mt đàng hc mt sàng khôn". Liu có KHÔN lên không đây.bi trong gia đình cũng có "Đàn Bà" bi vì tt c h đu "là vn thơ say, Khúc nhc chua cay".
          Đêm nay mưa bun, nm nge mưa rơi, cay đng tình đi, n mt n cười chua xót. Xin đưa người mt quãng đường dù ngn thôi trên đường đi dài rng, xin làm mt ga nh thôi. Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới.Khi vắng anh trong đời.Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời.Giờ đã xa ngàn khơi.Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.Mãi vô tình đến bây giờ.Nhận ra hai đứa không còn nhau.Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.Xô cuốn ta miệt mài.Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.Lạc mất nhau ngày mai.Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.Ngày tháng thơ mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.Sẽ ghi lại biết bao điều.Để nhớ một thời ta đã yêu.Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ.Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ.Mình mới quên ngày xưa.Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về.Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.Để lại bao hối tiêc khi khắc tên người.Gọi mãi trong đêm buồn.Thật vậy! Âu cũng là để nhớ một thời ta đã yêu.
     Sng vi quá nhiu nhng k vng và đôi khi ta ht hng vì nhng điu đã qua. Biết rng s li bình yên qua đây và thi gian luôn là phương thuc tt đ cha lành nhng vết thương. Ta bun không phi bi vì ta yếu đui. Ta bun đ biết rng mình còn có mt trái tim. Cái thi gian yêu cung di s qua đi, thì ch còn mt tình yêu lng l. Nhưng dù ra sao và thi đim nào, cách yêu có khác nhau biết bao thì tình yêu vn là th đó, người ta trao đi nhiu nht.Làm sao biết là ai s yêu mình mãi mãi. Làm sao biết được mình s mãi mãi yêu ai nếu ch nghe theo li lý trí.Ai thương yêu ai? ai là đàn ông ? ai đàn bà?đó là quyền của mỗi con người và trong suốt cuộc đời tương lai trả lời thôi. Hãy tin đi, trái tim không ch sai. Hãy nghe theo trái tim dù ng như kh di.
    Xin li, xin li cho tt c, xin li cho nhng gì đã xy ra, xin li đ nói lên cái s tht phũ phàng là mình đã không còn như xưa nữa, xin li,mong sao thời gian mau sm quên đi tất cả, xin li cho mọi điều...tan nát đâu phi ch có khi yêu nhau? Nó còn có khi vô tình làm tn thương nhau theo mt cách nào đó. Hnh phúc khi thy mình còn giá tr đi vi mt ai đó, đau lòng vì cuc sng đã không th làm được gì hơn...xin li ! vâng, nhiu khi Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.Lạc mất nhau ngày mai ..Nhưng cũng có đon trượt đó mà ta nhn ra mình và nhng người thân sâu sc hơn, hiu h nhiu hơn.
      Cơn mưa, nh hung ca cơn bão nhit đi kéo dài và trng xoá trong màn đêm. T dưng nhng k nim nng nàn li quay v trong tôi vi nhiu cm xúc trái chiu và da diết... Mi ln mưa bão qua đây, trong tôi li thêm nhiu điu đ cm, đ ngm, nhìn nhn bn thân, nhìn nhn cuc đi. Nhng cơn mưa mang đến cho tôi mt cái gì đó khó t. Ging như mt bn giao hưởng cuc đi, mi cơn mưa vi tôi là mt bn giao hưởng mang âm điu khác nhau, có l c màu sc cũng khác. Tôi thích s nh nhàng khi nhng cơn mưa bt đu, nó giúp người ta khơi mào được nhng ưu tư đang âm trong lòng by lâu. Tôi cũng thích s d di đến tn cao trào ca nhng cơn mưa bão. Nó cun trôi đi tt c nhng day dt, bun phin trong tâm hn mình…"Trong ánh chp bt ng ca s phn" nhiu khi ta   trong trng thái mt phương hướng, nim tin, và đ rùi , sau nhng biêt c ta li da vào nhau, truyn cho nhau nim tin, hy vng ít i còn sót li trong mi người. Nhưng cũng  chính s yêu thương t trong sâu thm trái tim mình, đã giúp chúng ta vượt qua nhng sóng gió cuc đi...nghit ngã.
 Trong mùa l vu lan " xá tội vong nhân" cũng mong xin được "xá ti" vì tt c. Cu mong cho tt c nhng người Đàn Bà đu hnh phúc và luôn ta sáng. "Nếu anh đng yên không dám đi vì s gy chân. Thì s đng yên đó có khác j chân anh đã gy".Đã cho và cũng đã nhn rt nhiu, đã đi và cũng đã tng đến, gi ch con ta vi ta với đôi vầng nhật, nguyệt trên vai quay đu v núi trên con thuyn cuc đi, liu ta có "xá ti " cho chính ta không...?