Cứ như thế mỗi ngày ta đều thu nhặt những mảnh ghép
yêu thương chờ một ngày gom đủ thành một bức tranh không thể bán chỉ có
thể để ngắm nhìn, chăm sóc, và nâng niu. Đó là khi bức tranh của bạn đã
thật sự hoàn hảo.
Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa
những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một
người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được
tin. Như thế, yêu chưa phải là một "kết cục có hậu" của một đời người.
Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi. Chúng ta cần nhau cho
một cuộc khám phá rất sâu, một cuộc phiêu lưu rất dài.
Đời người như gió qua! Nghe sao xót xa cho thân phận. Ai cũng mong mình
sống trăm năm, hay chí ít cũng có sáu mươi năm cuộc đời. Khi còn trẻ,
nhìn về tương lai mà háo hức sao đường đời còn dài thế, sao những cái
đích đến của Danh, Lợi, Phú, Quí, Vinh, Hoa, Tình, Ái nó đều xa vời vợi. t hế mà bây giờ, đã qua hết nửa dốc bên này cuộc đời,
đã qua cái đỉnh của mọi sự ham muốn, bắt đầu thấy mình như đã từ từ
xuống dốc, thì lại thấy mọi thứ thật phù du, và đời người thật chỉ như
cơn gió.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét