Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Bỗng Dưng Muốn Khóc !

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ  thương, người ta cũng sẽ khóc?
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ nhiệt”, và sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc.
Cô đơn nơi đông người, tin được không nhỉ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy. Giá như được ôm một ai đó, dựa vào bờ vai người đó và khóc. Giá như có một ai đó bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết.
 Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe, người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói. Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên. Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn. Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề. Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn.
Và bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó đang cô đơn…
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng. Cần, cần nhiều lắm. Cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác. Nhưng họ chẳng dám nói ra vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ chẳng có ai quan tâm đến họ cả. Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia, còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận. 
 Buồn, vui là hai cực cảm xúc luôn luôn tồn tại ở mỗi con người. Không có ai suốt cuộc đời chỉ thấy toàn là niềm vui, và ngược lại. Dù là người có hạnh phúc viên mãn nhất chắc chắn cũng có những giây phút mà nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn. Buồn, không hẳn có một biến cố cụ thể tác động thì con người mới buồn. Đâu chỉ có tình yêu làm ta buồn, đâu chỉ có công việc làm ta buồn. Đôi khi một vài hình ảnh gợi nhớ về ký ức cũng làm ta xốn xang, đôi khi nghe một bản nhạc hay cũng làm ta rưng rưng. Mà lắm lúc ta buồn cũng chẳng hiểu vì lý do gì nữa, buồn một cách rất chi là vô lý, như Xuân Diệu đã từng nói vậy : hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn…
Cuộc sống không thể thiếu niềm vui, mà cũng không thể vắng nỗi buồn. Buồn để khi vui ta cảm nhận được niềm vui một cách trọn vẹn hơn. Nếu đã coi buồn như một người bạn, để có thể cất lên một lời chào kèm theo một cái vẫy tay Buồn ơi, ta xin chào mi! thì thấy nỗi buồn không còn gì đáng sợ nữa. Vui, tất nhiên ai cũng mong được là bạn lâu dài, thì buồn cũng là một người bạn vong niên, sóng bước theo ta trên quãng đường dài đằng đẵng. Hãy sống hòa thuận với cả vui lẫn buồn, xem niềm vui nỗi buồn là gia vị của cuộc đời chứ đừng để nỗi buồn níu bước. 

http://images.yume.vn/photo/pictures/20100329/depzaj_viphp/origin/anhbuon3_605297962.jpg Đôi khi cuộc sống của con người như một cái vòng tròn với những điểm nhấn lặp đi lặp lại.Hôm nay bạn gặp chuyện vui, ngày mai lại là ngày tồi tệ, nhưng ngày tiếp theo lại vui.Cứ như thế, nó lặp đi lặp lại một cách nhanh chóng và âm thầm khiến con người ta không kịp nhận ra.
Đôi khi ta bước qua một khu vườn rộng lớn, cố kiếm tìm những bông hoa thật đẹp nhưng ta đâu biết chính cái nhìn quá rộng lớn của mình đã bỏ qua những cành hoa dại đơn thuần.

     Đôi khi bạn khẳng định rằng mình sẽ không yêu ai ngoài bản thân mình. Nhưng có ai đứng ngắm mình trong gương được suốt đời mà không nhìn thử những nếp nhăn đang hiện dần trên khuôn mặt thân quen của bố mẹ mình? Điều đó là không thể...có yêu người khác thì mới cảm thấy mình thật yêu đời.
     Tôi không tin vào thứ gọi là định mệnh.Nhưng cuối cùng cuộc sống của tôi lại gần như đang bị trói lại trong một cái vòng tròn. Tôi cố gắng bước thật nhanh trên những con đường, đường đi học,đường đời. Nhưng có lẽ tôi đã bỏ qua nhiều thứ, chạy quá nhanh rồi lại vấp ngã đau rồi lại khóc.Khóc tốt thôi, còn hơn là không khóc được.Khóc cho người ,cho đời , cho mình sao nhiều  lúc gian truân.Đời có j vui., có j buồn? Dù khóc hay cười thì vẫn phải cố mà bước tiếp thôi, và tôi bất giác nhớ tới một câu:" cũng đành làm chiếc que diêm, một lần sáng lên.."




Không có nhận xét nào: