Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Gần Lắm Trường Sa.

Mỗi cánh thư về từ đảo xa, anh thường nói rằng Trường Sa lắm xa xôi.
Nơi anh đóng quân là một vùng đảo nhỏ, bên đồng đội yêu thương.
Chỉ có loài chim biển, sóng vỗ điệp trùng quanh ghềnh trúc san hô.
Trường Sa ơi, biển đảo quê hương, đôi mắt biên cương,
Vẫn sáng long lanh giữa sóng cuồng bão dập, đảo quê hương.
Anh vẫn đêm ngày giữ biển khơi,
Thương nhớ sao nguôi ngươi chiến sĩ Trường Sa ơi.
Không xa đâu Trường Sa ơi, không xa đâu Trường Sa ơi.
Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh,
Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em.
Mong cánh thư về từ đảo xa.
Nơi thành phố này, Trường Sa vẫn bên em.
Anh ơi có nghe lời người từ phố biển, khi ngọn triều dâng cao.
Khi cánh Hải âu về, khi nắng sang mùa,
nơi đảo trúc san hô.
Chiều Nha Trang,
sao bỗng bâng khuâng, như thấy anh đang
sừng sững kiên trung giữa pháo đài giữ đảo. Trường Sa ơi.
Trông cánh chim băng về đảo khơi.
Thương nhớ sao vơi người chiến sĩ Trường Sa ơi.
Không xa đâu Trường Sa ơi, không xa đâu Trường Sa ơi.
Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh,
vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em. 

Tiếng sóng biển rì rào, tiếng sáo trúc đượm buồn làm nổi bật giọng hát trong trẻo cao vút của ca sĩ Thanh Thúy. Một khung cảnh Trường Sa hiện lên thật thân thương và hùng vĩ,  đượm nét xa xôi. Những câu hát cứ vang đều làm cho ta cảm thấy lâng lâng tâm hồn như vừa cảm nhận một điều gì đó thân thương, quen thuộc trong từng câu hát.
    Tình yêu đất nước đã  được đồng hóa trong tình yêu cao cả : xa nhau, mong chờ nhau qua từng cánh thư với những hải trình dài ngày lênh đênh trên biển. Một tình yêu thật đẹp gắn liền giữa hậu phương và tiền tuyến. Nhịp điệu có lúc trầm buồn da diết nhớ nhung, có lúc cao trào, mạnh mẽ  thật oai hùng.
       Bài hát này đã làm cho tâm hồn tôi sâu lắng hơn, cảm xúc hơn, nó đã đánh trúng những rung cảm tiềm ẩn trong mỗi người. Chưa từng đến Trường Sa. nhưng rồi bất cứ ai cũng sẽ nhận ra rằng những nhớ nhung, những cô đơn nhỏ nhoi ở đất liền chỉ nhỏ bằng hạt cát ngoài đảo. Lần đầu tiên Tôi nge bài hát này của nhạc sĩ Hình Phước Long trong nhưng năm đầu thập niên 80, khi tôi còn đang theo học một trường sĩ quan tại Nha trang, trong một buổi chiều tại Hòn Chồng và rất nhớ nhà. Giữa những cơn gió biển đang mơn man, lùa vào cơ thể mình, ánh mắt xa xăm nhìn về quê Mẹ yêu dấu, cảm xúc dâng trào cùng với những giai điệu của bái hát "..Mỗi cánh thư về từ đảo xa, anh thường nói rằng Trường Sa lắm xa xôi.Nơi anh đóng quân là một vùng đảo nhỏ, bên đồng đội yêu thương.Chỉ có loài chim biển, sóng vỗ điệp trùng quanh ghềnh trúc san hô.Trường Sa ơi, biển đảo quê hương, đôi mắt biên cương,Vẫn sáng long lanh giữa sóng cuồng bão dập, đảo quê hương.Anh vẫn đêm ngày giữ biển khơi,.." .Bài hát viết về người lính, nhưng không mang kết cấu âm hưởng hùng tráng như thường thấy. Giai điệu và lời ca như tâm tình, lắng đọng thiết tha, giản dị, dễ hát, phảng phất chất dân ca, phản ánh chân thành tình cảm của chiến sĩ nơi tiền tiêu xa xôi của Tổ quốc.Vọng tầm mắt về phía biển xa xăm, hình dung những người lính đang canh giữ vùng trời biển đảo thiêng liêng .Kỳ vĩ và lãng mạn! Sóng nước mênh mang, chim hải âu bay rợp trời, hình ảnh kiên cường của đảo và giây phút bâng khuâng khi người lính trẻ nhớ về đất liền, bao tình cảm dạt dào chỉ biết bày tỏ qua những cánh thư...thật sâu lắng và nặng tình. 
    Trường Sa - phần lãnh thổ thiêng liêng, không thể tách rời của Tổ quốc Việt Nam. Ở nơi ấy, những người lính đảo đã hiến dâng cả tuổi thanh xuân của mình, kiên trung, bất khuất nơi đầu sóng ngọn gió...biển đảo quê hương, đôi mắt biên cương,Vẫn sáng long lanh giữa sóng cuồng bão dập, đảo quê hương. Trên đảo, quốc kỳ luôn tung bay. Mỗi viên gạch ở Trường Sa đều in hình Quốc huy của Việt Nam. Cũng như.."Vẫn gần bên em vì Trường Sa luôn bên anh,Vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em.".Vì Trường Sa không xa, rất gần , gần lắm Trường Sa ơi!

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Sinh Nhật Tứ Quý




Sắp tới là sinh nhật of Tứ Quý cũng là mùa lẽ Phật Đản sinh. Tiền bạc bao nhiêu rồi cũng hết , chỉ có tình cảm của cha mẹ là còn mãi mãi. Thời gian tựa bóng câu qua cửa, thoắt cái các con đã lớn nhưng chưa có khôn. Dù chúng con đã lớn nhưng trong lòng cha mẹ thì các con luôn là những đứa con bé bỏng, luôn được cha mẹ yêu thương, nâng niu như những ngày còn nằm trong nôi.   Dù con có bước trên đỉnh vinh quang hay không thì các con vẫn là con của cha mẹ. Và dù các con thất bại khi trở về, vẫn vòng tay yêu thương của cha mẹ chào đón các  con. Cuộc đời  nhiều gian nan, rùi các con sẽ thấy, nhưng sau bến bờ gian nan ấy là hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc mà cha mẹ đã tạo dựng cho các con bởi những tháng ngày tranh đấu. Các con hãy biết đi bằng đôi chân của chính mình, hãy học cách sống làm người có ích.  Dù những đỉnh vinh quang các con không với tới được thì cũng hãy ước mơ về một chân trời sáng. Một chân trời sáng của riêng các con, ước mơ để rồi khao khát thực hiện ước mơ của mình.


Biết bao niềm vinh quang đang và sẽ  đón chờ các  con, chỉ cần các  con cố gắng. Cố gắng để thành công, cố gắng để vươn lên sau khi ngã. Cố gắng vì chính các con, vì cha mẹ,  vì bài ca mà cha mẹ dành cho riêng các con, bài ca về: " sống ở trên đời cần phải có một tấm lòng nhân ái". Từ khi các con là giọt máu, lớn dần theo sự chăm lo của cha mẹ,  cha mẹ đã viết cho các con những bài ca đẹp nhất, chau chuốt từ cái tên đặt cho các con. Yêu thương các con hơn chính bản thân mình, dạy các  con biết ước mơ, biết tranh đấu,  biết xấu hổ, biết nhìn vào thực tế, cái quan trọng là sống thật với chính mình. Sống thanh thản với lương tâm mình, sống có mục đích. Các con phải biết đứng dậy sau khi ngã, biết trân trọng những vấp ngã để trân trọng cuộc sống hơn...Có thể những điều ba mẹ nói là lý thuyết là luân lý, nhưng không thừa đâu các con yêu ạ. Các con chẳng đã từng đọc cho ba mẹ nge: .." Cá không ăn muối cá ươn .." ư.? Nhìn lại cả một chặng đường có thể coi là dài, các con hãy lắng lòng mà xem. Công lao của cha mẹ thật là: " Tất cả vì đàn con thân yêu".Cũng là sự cố gắng của các con và sự gia hộ của trời phật mà hôm nay nhìn các con ba mẹ thấy thật tự hào.
 Thời gian làm cho con người lớn lên, thay đổi nhiều đi “bao buồn vui trôi xa như tình yêu đầu. Niềm tin cũ chẳng còn với con...”. Cuộc sống nghiệt ngã cứ cuốn ta đi với biết bao lo toan thường nhật. Đôi lúc bình tâm nhìn lại, không mấy người lại không nhận ra sự ngắn ngủi của kiếp người phù du, “thấy cuộc sống thênh thang như một nơi tạm”. Người con dẫu có trưởng thành đến đâu cũng trở thành bé nhỏ trước nỗi lo toan và lòng nhân ái của cha mẹ. Cuộc đời cũng hệt như cơn gió thoảng, tất cả những buồn vui rồi cũng qua đi nhẹ nhàng, chỉ có tình yêu của cha mẹ với các con là còn mãi mãi bởi lẽ: .."Tháng đầu thai đậu tựa sương, mai chiều gìn giữ sợ tan bất thường, Tháng thứ nhì dường như sữa đặc, Tháng thứ ba như cục huyết ngưng,Bốn tháng đã tượng ra hình, Năm tháng ngũ thể hiện sinh rõ ràng,Tháng thứ sáu lục căn đầy đủ, Bẩy tháng thì đủ bộ cốt xương, lại thêm đủ lỗ chân lông, Cộng chung đến số tám muôn bốn ngàn, Tháng thứ tám hoàn toàn tạng phủ, Chín tháng thì đầy đủ vóc hình, Mười tháng thì đến kỳ sinh,Nếu con hiếu thuận xuôi mình ra luôn..."
 Để "Sản xuất " ra được các con cha mẹ cưc nhọc vô cùng, và cũng vui sướng hạnh phúc vô cùng. Bên cạnh điều hạnh phúc khi có các con là sự lo toan tần tảo mọi bề để các con lớn lên cùng với năm tháng "..Điều thứ nhất giữ gìn thai giáo,Mười tháng trường chu đáo mọi bề,Thứ hai sinh đẻ gớm gê,Chịu đau chịu khổ mỏi mê trăm phần, Điều thứ ba thâm ân nuôi dưỡng,Cực đến đâu bền vững chẳng lay, Thứ tư ăn uống đắng cay, Để dành bùi ngọt đủ đầy cho con, Điều thứ năm lại còn khi ngủ, Ướt Mẹ nằm chỗ ráo phần con, Thứ sáu sú nước nhai cơm,Miễn con no ấm chẳng nhờm chẳng ghê,Điều thứ bẩy không chê ô uế, Giặt đồ dơ của trẻ chẳng phiền, Thứ tám chẳng nỡ chia riêng,Nếu con đi vắng cha phiền mẹ lo, Điều thứ chín miễn con sung sướng,Dẫu phải mang nghiệp chướng cũng cam,Tính sao có lợi thì làm, Chẳng màng tội lỗi bị giam bị cầm,Điều thứ mười chẳng ham chau chuốt,Dành cho con các cuộc thanh nhàn,Thương con như ngọc như vàng,.."
 Cuộc sống của con người rất ngắn ngủi so với sự vô tận của thời gian. Các con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, Để các con không phải hối hận mà thậm chí còn tự hào về cuộc sống của chín mình! Quan hệ nhân quả trong cuộc sống là tất yếu, thế nhưng, đôi khi, các con  không nghĩ đến hoặc không nhận thức được những gì mình sẽ gây ra...Điều đó dẫn đến những bất ngờ, những kết quả không mong muốn và có thể các con thường hay than trách số phận, than trách ông trời, nhưng các con  không biết...Một phần hôm nay là do chính các con tạo ra từ ngày hôm qua. Sinh ra các con  là do cha mẹ, còn sống là do bản thân các con. Cái gọi là "số phận" chẳng qua chỉ là để ngụy biện cho những thất bại, những cay đắng trong đời mà ta gặp phải...Như thế có khác nào là một kẻ yếu đuối, chỉ biết phó mặc cho mọi thứ...không thể. "Định mệnh buồn vui đều là do các con giữ lấy" các con đang thực sự sống thật là ấm no và hạnh phúc, mà có biết đâu rằng khi bằng tuổi các con ba mẹ đã phải đi chăn bèo nuôi lợn, kiếm củi nấu cơm và làm mọi việc trong nhà để giúp đỡ ông bà. Các con có biết đâu rằng ở đâu đó còn có bao các bạn cùng trang lứa các con không có hoàn cảnh tới trường , cơm không đủ ăn áo không đủ mặc,đã phải đi mưu sinh cuộc sống. Tương lai phụ thuộc vào chính các con đấy.

    Tứ Quý yêu thương của  ba mẹ! các con hãy tập quán chiếu về một điều :" nghiêm khắc với mình và rộng lòng với mọi người".rồi một ngày nào đó khi các con trưởng thành, đủ sức gánh vác mọi công việc, các con cũng phải biết mỉm cười cả khi nỗi buồn đang đến. Ký ức thời thơ ấu là những gì thân thuộc nhất, đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người mà sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại được. Trong nhịp sống quay cuồng và hối hả hôm nay, đôi khi các con quên mất rằng : các con đang sống trong niềm tin yêu và hy vọng vủa ba mẹ. Hy vọng các con sẽ là những người con ngoan ,trò giỏi, hiếu thuận.“Nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy cô giáo cho ta phương cách sống đàng hoàng, tử tế”.Các con phải biết kính trọng thầy cô và sống trân thành với bè bạn. Với nhau phải biết thương yêu rất mực,   " anh em như thể chân tay.."Nhân ngày sinh của các con ba mẹ nhắn nhủ vài dòng, điều mà  ba mẹ mong chờ nhất chính là sự trưởng thành của các con. Mong cho các con lên người, các con có thể không thành đạt về tiền tài và danh vọng, nhưng các con có thể thành đạt là một người con có hiếu và trung thực.
 Hè về! Dưới cái nắng gay gắt mà thật bình yên của buổi trưa hè, tiếng ve kêu ngằn ngặt, ba mẹ chúc Tứ Quý thật mạnh khỏe ,ngoan và học giỏi, nge lời ba mẹ. Chúc cho các con có một mùa hè thật đẹp trong tuổi thơ của các con đầy ắp tiếng cười đùa .Và trong cái bình yên thật đặc biệt của mỗi mùa hè,mong cho tâm hồn của các con luôn được nhẹ nhàng  chắp cánh thắp sáng tương lai.
Yêu thương các con vô cùng./.
Chúc Sinh Nhật Tứ Quý Vui Vẻ!

                                              


Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Bỗng Dưng Muốn Khóc !

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ  thương, người ta cũng sẽ khóc?
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ nhiệt”, và sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc.
Cô đơn nơi đông người, tin được không nhỉ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy. Giá như được ôm một ai đó, dựa vào bờ vai người đó và khóc. Giá như có một ai đó bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết.
 Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe, người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói. Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên. Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn. Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề. Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn.
Và bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó đang cô đơn…
Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng. Cần, cần nhiều lắm. Cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác. Nhưng họ chẳng dám nói ra vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ chẳng có ai quan tâm đến họ cả. Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia, còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận. 
 Buồn, vui là hai cực cảm xúc luôn luôn tồn tại ở mỗi con người. Không có ai suốt cuộc đời chỉ thấy toàn là niềm vui, và ngược lại. Dù là người có hạnh phúc viên mãn nhất chắc chắn cũng có những giây phút mà nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn. Buồn, không hẳn có một biến cố cụ thể tác động thì con người mới buồn. Đâu chỉ có tình yêu làm ta buồn, đâu chỉ có công việc làm ta buồn. Đôi khi một vài hình ảnh gợi nhớ về ký ức cũng làm ta xốn xang, đôi khi nghe một bản nhạc hay cũng làm ta rưng rưng. Mà lắm lúc ta buồn cũng chẳng hiểu vì lý do gì nữa, buồn một cách rất chi là vô lý, như Xuân Diệu đã từng nói vậy : hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn…
Cuộc sống không thể thiếu niềm vui, mà cũng không thể vắng nỗi buồn. Buồn để khi vui ta cảm nhận được niềm vui một cách trọn vẹn hơn. Nếu đã coi buồn như một người bạn, để có thể cất lên một lời chào kèm theo một cái vẫy tay Buồn ơi, ta xin chào mi! thì thấy nỗi buồn không còn gì đáng sợ nữa. Vui, tất nhiên ai cũng mong được là bạn lâu dài, thì buồn cũng là một người bạn vong niên, sóng bước theo ta trên quãng đường dài đằng đẵng. Hãy sống hòa thuận với cả vui lẫn buồn, xem niềm vui nỗi buồn là gia vị của cuộc đời chứ đừng để nỗi buồn níu bước. 

http://images.yume.vn/photo/pictures/20100329/depzaj_viphp/origin/anhbuon3_605297962.jpg Đôi khi cuộc sống của con người như một cái vòng tròn với những điểm nhấn lặp đi lặp lại.Hôm nay bạn gặp chuyện vui, ngày mai lại là ngày tồi tệ, nhưng ngày tiếp theo lại vui.Cứ như thế, nó lặp đi lặp lại một cách nhanh chóng và âm thầm khiến con người ta không kịp nhận ra.
Đôi khi ta bước qua một khu vườn rộng lớn, cố kiếm tìm những bông hoa thật đẹp nhưng ta đâu biết chính cái nhìn quá rộng lớn của mình đã bỏ qua những cành hoa dại đơn thuần.

     Đôi khi bạn khẳng định rằng mình sẽ không yêu ai ngoài bản thân mình. Nhưng có ai đứng ngắm mình trong gương được suốt đời mà không nhìn thử những nếp nhăn đang hiện dần trên khuôn mặt thân quen của bố mẹ mình? Điều đó là không thể...có yêu người khác thì mới cảm thấy mình thật yêu đời.
     Tôi không tin vào thứ gọi là định mệnh.Nhưng cuối cùng cuộc sống của tôi lại gần như đang bị trói lại trong một cái vòng tròn. Tôi cố gắng bước thật nhanh trên những con đường, đường đi học,đường đời. Nhưng có lẽ tôi đã bỏ qua nhiều thứ, chạy quá nhanh rồi lại vấp ngã đau rồi lại khóc.Khóc tốt thôi, còn hơn là không khóc được.Khóc cho người ,cho đời , cho mình sao nhiều  lúc gian truân.Đời có j vui., có j buồn? Dù khóc hay cười thì vẫn phải cố mà bước tiếp thôi, và tôi bất giác nhớ tới một câu:" cũng đành làm chiếc que diêm, một lần sáng lên.."




Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Mười Năm Tình Cũ.

mười năm không gặp tưởng chừng đã cũ
mây bay bao năm tưởng mình đã quên
như mưa bay đi mộng trời thương nhớ
em ơi bên kia có còn mắt buồn
mười năm cách biệt một lần bỡ ngỡ
quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu
nhưng em yêu một vầng ký ức
vẫn gọi tên em cả một trời yêu
điệp khúc:
cả một trời yêu bao giờ trở lại
ôi!ta xa nhau tưởng chừng như đã...
ôi ta yêu nhau để lòng thương nhớ
tình bất phân ly tình vẫn như mơ
đành nhủ lòng thôi xa từ kỷ niệm
cho qua bao năm mộng buồn quên dấu
nhưng sau bao năm ngày dài qua mau
trong anh hôm nay thấy tình còn đây

mười năm cách biệt tình đành quyên lãng
như mây như mưa bay đi muôn phương
nhưng em yêu ơi một dòng thư cũ
mãi còn trong ta một đời cuồng điên

cả một trời yêu bao giờ trở lại
ôi ta xa nhau tưởng chừng như đã
ôi ta yêu nhau để lòng thương nhớ
tình bất phân ly tình vẫn như mơ
đành nhủ lòng thôi xa từ kỷ niệm
cho qua bao năm mộng buồn quyên dấu
nhưng sau bao năm ngày dài qua mau
trong anh hôm nay thấy tình còn đây

mười năm cách biệt hình như em đã
quyên câu yêu thương ta trao cho nhau
em ơi bên kia còn chăng nhung nhớ
như anh hôm nay thấy người trở về

như anh hôm nay thấy lòng tiếc nhớ
mười năm không gặp mười năm nhớ thương!!! 


 Hai kẻ yêu nhau sau mười năm không gặp. Giờ gặp lại nhau không biết có gì để nói nhỉ? giọng ca vàng Chế Linh mới thổn thức và tâm trạng làm sao. Mười năm không gặp tưởng chừng tình đã cũ, nhiều năm rồi tưởng như đã quên,đã nguôi ngoai, nhưng không họ vẫn nhớ tới nhau, tưởng như tất cả đã lắng đọng thời gian.Giờ gặp lại thật bỡ ngỡ, ngỡ ngàng như mới hôm qua mình còn đang tắm trong măt nhau vây. Cả một thời gian dài đó si tình để gọi và thầm nhớ tên nhau bởi ký ức khó phai quá, khó mà quên được,sao có thể quên được nhỉ? 
Có những con đường đi không bao giờ hết, có những quá khứ chưa bao giờ ngủ quên, có khi chỉ chợt một chút thôi, có khi là khoảnh khẳc cũng lại là cả đời để không quên, để có muốn nhớ cũng không nhớ được… Người ta nói rằng có ai đó sẽ mãi yêu, cũng có ai đó sẽ không dám yêu… có cả những người không muốn yêu… cảm xúc thì lúc nào chẳng bao la nhưng cái quan trọng còn lại trong 3 lựa chọn đó là gì ?không biết chỉ thấy rằng: " nhưng em yêu một vầng ký ức,vẫn gọi tên em cả một trời yêu". Chỉ biết thế thôi. Dù thời gian có làm mờ đi kỷ niệm, có không trở lại được nữa thì hôm nay gặp lại nhau như thấy tình vẵn còn đây, mới nguyên đầy bỡ ngỡ, bốn mắt nhìn nhau vụng về như trẻ nhỏ,đôi má hồng ửng đỏ tim hồi hộp lạ thường. Sau ngần ấy năm thăng trầm và đủ từng trải sao vẫn thấy xốn xang và rạo rực.Vì sao vậy nhỉ? vì vẫn nhớ tới nhau đúng vậy không, vẫn nhớ tói những dòng thư cũ..Cuộc tình như thơ và cũng như mơ.Biết là chẳng cùng ai chung mộng biết chỉ là dĩ vãng đã nhạt nhòa, mà sao hôm nay như thấy người đó đang trở về trong ta.
  Lời cuối dành cho nhau rùi,  cầu mong cho nhau hạnh phúc rùi. Thực sự đã chia tay và không muốn gặp lại nhau trên lối đi cuộc đời của nhau nữa, mỗi người một con đường và một cuộc sống riêng của mình. Vậy mà hôm nay gặp lại nhau, tình cờ thôi, đã muốn quên mà kỷ niệm lại ùa về trong ta, những ký ức của một thủa yêu người lại dào dạt chảy không nguôi. Kỷ niệm cũ hiện về, xôn xao bước chân và xôn xao hơi thở. Ta nhớ những giây phút cũ, giây phút  yêu nhau để lòng thương nhớ  và bên đây vẫn còn cả một trời yêu... Ta nhớ nhau.Cảm xúc dâng trào và bối rối lạ thường.
   Tất cả đã trôi qua, chỉ có ký ức xưa còn lại. Vẫn là bậc thềm ấy, bước chân ta lướt đi trong những sớm nắng tươi   xôn xao. Vẫn là góc sân ấy, cánh hoa phượng rắc đầy ghế đá nơi ta ngồi hò hẹn. Vẫn là con người ấy kỷ niệm ấy… mà sao ánh mắt ta đã bối rối trước nhau biết bao lần? Và ta, từ giây phút nhìn em không dám nói, đã thấy nhớ vô cùng những tháng ngày đã qua . Cái cảm giác đứng trong thực tại nhớ về quá khứ – cho dù  mười năm vẫn không hư hao. Có tiếc nuối, có nhớ thương nhưng cũng chỉ vậy thôi.Thời gian trôi đi có bao giờ trở lại. Cuộc tình cho em, ta để ngỏ. Ta gói lòng mình trong câm lặng của nhành kỷ niệm ép khô không kịp trao tay . Em bước vội trong những khát vọng mới của đời. Ta cũng vậy thôi, nhưng ta còn ngậm ngùi với riêng ta một nỗi lòng không dám tỏ. Ta sẽ nhớ em.
  Hoài tiếc khi đứng lặng trong âm vang của tiếng lòng ngân da diết. Thời gian không trở lại nữa, ta hiểu. Nhưng sao ta vẫn cứ nhủ lòng những “giá như” của ngày hôm qua.
 Giá như? Ta - một kẻ đã trải qua những chuyến đi dài, đã kinh qua đủ những cung bậc của cảm xúc, đã không còn ngập ngừng trước những điều trái tim giục giã nữa, vậy mà bỗng thấy yếu mềm quá sức khi ký ức hiện về. Yếu mềm ngay cả khi ta đã đủ dạn dày hơn để nếu có gặp lại em, ánh mắt ta sẽ không bối rối nữa.    Ta sẽ nói những điều ta viết riêng trong tim mình, sẽ kịp trao em cành hoa ướp hương lòng ta lặng lẽ… Mà cũng có thể, ta sẽ chỉ nắm tay em, chỉ một lần… Giá như ta kịp giữ em lại trong đời ta, có lẽ em sẽ hiểu…
    Dấu yêu một thời dù không thành hình, nhưng vẫn là ký ức khó phai. Sau bao thăng trầm, nay ta về lại nơi ta bắt đầu đan dệt yêu thương, lại thấy như em đang ngồi đó, dưới hàng cây phượng rực đỏ giữa trời, thật gần mà cũng thật xa xôi…

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Đất Nước Trọn Niềm Vui

Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay!
Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây.
Sài Gòn ơi!
Vững tin đã bao năm rồi một ngày vui giải phóng.

Ta nghe vang như tiếng Bác Hồ dậy từ non sông!
Rạo rực sao hôm nay, Bác vui với hội toàn dân.
Thành Đồng ơi! Sắt son đã vang khải hoàn.
Ôi! hạnh phúc vô biên!
Hát nữa đi em, những lời yêu thương.

Hò ơ...ớ hò...ớ hò...ớ hò....
Hội toàn thắng náo nức đất nước,
Ta muốn bay lên, say ngắm sông núi hiên ngang,
Ta muốn reo vang, hát ca muôn đời Việt Nam,
Tổ quốc anh hùng!
Ôi quê hương dẫu bao lần giặc phá điêu tàn
Mà vẫn ngoan cường
Giành một ngày toàn thắng. Đẹp quá!

Đời rực sáng những ánh mắt lấp lánh,
Ta muốn ôm hôn mỗi tấc đất quê hương,
Ta muốn ca vang bước chân
Những người chiến sĩ giải phóng kiên cường!
Đêm hoa đăng, những môi cười là bó hoa đời tươi thắm tuyệt vời,
Đẹp niềm tin mãi mãi Tổ Quốc muôn đời,
Trọn vẹn cả non sông thống nhất rạng rỡ Việt Nam.

  Ca từ vui tươi, giai điệu rộn rã, hoành tráng của bài Đất nước trọn niềm vui của nhạc sĩ Hoàng Hà vốn rất quen thuộc với công chúng suốt gần 40 năm qua - nhất là vào những dịp cả nước kỷ niệm ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng. Đọt này chúng tôi được nghỉ những 5 ngày.
Chiến tranh càng lùi xa, chúng ta càng gìn giữ và phát huy tối đa giá trị tinh thần mà ngày chiến thắng 30/4 mang lại, để dân tộc mãi mãi hoà bình và thịnh vượng.

 

Chúng ta cùng nhìn lại một số hình ảnh làm nên chiến thắng chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử

 


 

 Các tầng lớp nhân dân Sài Gòn tham dự mít tinh mừng chiến thắng

 
  Hàng chục vạn nhân dân thủ đô Hà Nội đổ ra đường mừng thắng lợi vĩ đại của dân tộc 

     Kỳ nghỉ lễ kéo dài đã mang lại cho đường phố Hà Nội sự thông thoáng, tĩnh lặng hơn thường ngày. Những thảm lá sấu vàng hay sắc tím biếc bằng lăng xốn xang gọi cảm xúc ùa về. Trong cái oi nồng của thời khắc chuẩn bị sang hè, mọi người sẽ được hưởng những ngày duyên dáng, dịu dàng hiếm hoi nhất trong năm.
    Ấy là ngày nắng nhè nhẹ xen lẫn với gió đông nam, sự hòa quyện hương thơm của nhiều loài hoa, khiến lòng người như được tưới mát nhờ phương thuốc thần dược từ thiên nhiên; căng ra hứng khởi.
    Ấy là ngày hàng trăm, hàng nghìn con bướm trắng từ đâu rủ nhau về dập dìu, tình tứ trên những cánh đồng xanh mướt cỏ, trải dài vô tận.
    Ấy là lúc ta lắng nghe khúc nhạc muôn điệu của nhiều loài chim đậu trên cành cây trước hiên nhà buổi sớm mai... Líu lo, ríu rít...
Tháng Tư, lẫn trong ngàn chiếc lá nõn nà, những nụ bằng lăng căng mọng, chờ ngày bừng nở trên các ngả đường. Chỉ mấy bữa nữa thôi, những cây non hoa sẽ nở trước, cây già hoa nở sau. Trong niềm cảm xúc tháng Tư, bằng lăng tím ngắt cả khung trời Hà Nội. Dẫu cuộc sống có bao đổi thay, con người có bao thay đổi, tôi vẫn luôn mỉm cười bởi đâu đó quanh đây, vẫn vang lên khúc nhạc “Đất Nước Trọn Niềm Vui”