Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

Trên núi

Tụi trẻ hì hục làm cả ngày. Chúng say mê đắp một hòn núi tuyết trong sân. Chúng dùng xẻng xắn tuyết, hất về phía tường nhà kho, đắp thành một đống. Mãi gần giờ ăn trưa, hòn núi mới đắp xong. Chúng tưới nước lên hòn núi, rồi chạy tản về nhà ăn trưa.

- Ăn trưa đã, chúng nói, trong khi đó, hòn núi sẽ đông cứng lại. Ăn trưa xong, bọn mình sẽ mang giầy trượt tới, và sẽ cùng nhau trượt băng.

Cái cậu Kô-chka Tri-khốp ở căn hộ số sáu là đứa khôn lỏi. Nó không tham gia đắp núi, chỉ ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ xem mọi người làm gì. Các bạn gào lên gọi nó xuống, nó chỉ lắc đầu, khoát khoát tay sau cửa, làm như thể không làm sao ra được. Lúc thấy các bạn đã đi khỏi, nó vội vàng mặc áo quần, lắp bàn trượt và mò ngay xuống sân. Nó trượt giầy trượt băng trên đám tuyết, và “huỵch”. Nó chưa biết phải trượt thế nào cho đúng. Đến bên quả núi, nó trầm trổ.

- Ôi, một quả núi tuyết tuyệt vời đã được làm xong. Bây giờ ta sẽ trượt thử.

Vừa mới leo lên, đã ngã “huỵch” dán mũi xuống tuyết.

- ái chà, trơn ghê. Nó nói.

Nó đứng dậy, và một lần nữa “huỵch”. Có dễ phải đến mười lần như vậy. Nó không làm sao leo được lên núi.

“Làm sao đây?” Nó nghĩ.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi cũng nghĩ ra; “Mình rắc cát lên và sẽ leo lên được”. Nó nhặt mảnh gỗ dán, và đến chỗ để dụng cụ dọn sân. ở đó có một thùng đựng cát.

Nó lấy cát trong thùng mang đến bên quả núi . Nó rắc cát lên phía trước rồi cứ thế leo lên cao dần. Và cuối cùng nó cũng leo lên đến đỉnh.

- Giờ thì ta có thể trượt được rồi!Nó nói.

Nó nhún chân, và một lần nữa lại “huỵch”, dán mũi xuống tuyết. Đôi giầy trượt băng không trượt trên cát được Kô-chka úp bụng trên tuyết, nói:

- Làm sao trượt trên cát được bây giờ?

Vừa lúc đó các bạn kéo tới! Chúng mình thấy quả núi đã bị rải toàn cát.

- Đứa nào mà phá hoại thế nhỉ? Chúng kêu ầm ỹ. Đứa nào đem cát rải lên núi, cậu có nhìn thấy không? Kô-chka.

- Không! Kô-chka nói, tớ không nhìn thấy ai. Đây là do tớ tự rải lên đấy, vì nó trơn quá, tớ không làm sao leo lên được.

- Ôi, cái cậu này, khôn ngoan nhỉ. Chẳng hiểu cậu nghĩ ra được cái gì. Bọn mình hì hục, hì hục làm, còn cậu thì đem cát đến phá. Bây giờ làm sao mà trượt được.

- Có thể lúc nào đó, Kô-chka nói, tuyết lại rơi, phủ hết cát, sẽ trượt được.

- Tuyết rơi à, ừ, có thể đấy, nhưng phải đợi hàng tuần lễ. Còn chúng tớ lại muốn trượt ngay.

- Đành vậy thôi, tớ biết rồi. Kô-chka nói.

- Cậu thì biết gì? Cậu chỉ biết làm gì để phá hỏng quả núi, còn làm sao để khắc phục, thì cậu chịu. Cầm lấy xẻng mau. Kô-chka tháo bàn trượt nhặt lấy cái xẻng.

- Hãy xúc tuyết rải lên cát, nhanh lên!

Kô-chka lấy xẻng hắt tuyết phủ lên cát, các bạn khác tưới nước vào.

- Bây giờ nó sẽ đông chắc lại, sau đó có thể trượt được.

Kô-chka cảm thấy làm việc thật thú vị. Nó cầm xẻng xẻ những bậc thang lên đến tận đỉnh. Nó nói:

- Để mọi người trèo lên đỉnh dễ dàng hơn, kẻo ngộ nhỡ, lại có ai đem cát đến chống trơn như tớ.

Không có nhận xét nào: