Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

Cái Ô - tô

Lúc tôi với Mi-ska còn rất nhỏ, chúng tôi chỉ muốn được đi xe ô tô. Thế mà chẳng làm sao thực hiện được. Đã bao nhiêu lần chúng tôi hỏi xin các chú lái xe, nhưng không ai muốn chở chúng tôi đi cả. Một lần đang chơi trong sân, chúng tôi thấy một chiếc ô tô dừng lại trên đường, ngay cạnh cổng sân nhà chúng tôi. Chú lái xe bước xuống, rồi đi đâu đó không biết. Chúng tôi mon men đến gần, tôi bảo:

- Đây là xe “Von-ga”.

- Không phải, đây là “Mát-xcơ-vich”

- Cậu biết nhiều quá nhỉ, tôi nói.

- Tất nhiên, “Mát-xcơ-vich”, Mi-ska nói. Nhìn xem này, cái mũ này đẹp đấy chứ.

- Cái gì? Tôi nói, mũ à? Bọn con gái mới có “cái mũ” như thế. Còn xe thì là “mui”. Cậu thấy không – khoang xe tuyệt quá.

Mi-ska nhìn và nói:

-ừ, cái bụng thế này đúng là “Mát-xcơ-vich”.

- Có bụng cậu thì có. Xe ô tô chẳng có cái bụng nào cả.

- Thì chính cậu bảo là “bụng” còn gì.

- “Khoang”, tớ nói như vậy. Chứ không phải là “bụng”. Trời ơi, cái cậu này, đã không biết lại hay nói.

Mi –ska lại gần phía sau xe, nó nói:

- Chẳng lẽ xe “Von-ga” lại có giảm chấn? Chỉ “Mát-xcơ-vich” mới có thôi.

- “Giảm chấn” là ở các toa xe lửa. Còn ở ô tô, cái này là thanh bảo vệ, quen gọi là pa-ra-sốc. Cả xe “Von-ga” và xe “Mát-xcơ-vich” đều có.

Mi-ska sờ tay vào thanh bảo vệ và nói:

- Có thể ngồi lên đây mà đi cũng được đấy.

- Không được đâu. Tôi bảo Mi-ska.

Còn nó thì bảo tôi:

- Nào, đừng có sợ thế. Ngồi lên đi một đoạn, rồi chúng mình nhảy xuống.

Chú lái xe quay lại, ngồi vào trong xe. Mi-ska đi đến, ngồi lên thanh bảo vệ, thì thầm:

- Ngồi lên nào, ngồi lên nào.

Tôi bảo:

- Không được.

Mi-ska dục:

- Nào, nhanh lên ! Xì, cậu đúng là thằng hèn.

Tôi chạy lại, ngồi bám vào bên cạnh. Xe chuyển bánh và tăng ga lao đi.

Mi-ska hoảng hồn:

- Tớ nhẩy đây! Tớ nhẩy đây!

- Đừng nhẩy, cậu sẽ bị thương đấy.

Nó khẳng định:

- Tớ nhẩy! Tớ nhẩy!

Và nó đã thò một chân xuống. Tôi liếc nhìn phía sau, một chiếc xe khác đang bám theo chúng tôi. Tôi hét lên:

- Đừng liều, Mi-ska, nhìn kìa, cái xe kia chẹt cậu mất.

Mọi người đi trên vỉa hè dừng cả lại nhìn chúng tôi. Chú công an ở ngã tư đường huýt còi. Mi-ska hoảng quá nhảy xuống, nhưng hai tay vẫn bám chắt vào thanh bảo vệ. Tôi túm lấy cổ áo kéo lên. Xe ô tô dừng lại rồi mà tôi vẫn cố kéo. Cuối cùng thì Mi-ska cũng ngồi được lên thanh bảo vệ. Mọi người vây kín chung quanh. Tôi kêu: “Giữ chặt vào, ngốc quá, chặt nữa vào”, làm mọi người không nhịn được cười. Tôi nhận ra là xe đã dừng, tụt xuống. Quá sợ hãi, Mi-ska cứ ngồi ngây. Tôi phải dùng sức kéo nó ra khỏi thanh bảo vệ. Chú công an chạy đến ghi số xe. Chú lái xe bước ra. Mọi người đổ dồn vào chú:

- Anh không thấy có chuyện gì đang xẩy ra ở phía sau sao?

Họ quên mất chúng tôi. Tôi thì thầm bảo Mi-ska:

- Mình đi nào.

Chuồn ra khỏi đám đông, chúng tôi chạy về phía ngã tư. Về tới nhà, chúng tôi mệt đứt cả hơi. Hai đầu gối Mi-ska tứa máu. ống quần rách bươm. Đó là do cậu ta đã có một chuyến đi bằng bụng trên đường nhựa. Thế nào nó cũng bị mẹ nó cho một trận ra trò.

Lát sau, Mi-ska bảo:

- Cái quần chẳng là gì, có thể vá lại. Đầu gối sẽ tự lành. Tớ chỉ lo cho chú lái xe. Phen này vì chúng mình, có khi lĩnh đủ. Cậu có thấy chú công an ghi số xe không?

Tôi nói:

- Đúng ra bọn mình phải ở lại nói cho mọi người biết là chú lái xe không có lỗi.

- Hay bọn mình viết thư cho chú công an. Mi-ska nói:

Chúng tôi bắt đầu viết thư. Viết đi, viết lại, đã hỏng gần hai chục tờ giấy. Cuối cùng thì cũng viết xong:

“Đồng chí công an quý mến! Đồng chí ghi số xe là không đúng. Có nghĩa là đồng chí ghi số xe là đúng, chỉ có điều không đúng là chú lái xe có lỗi. Chú ấy không có lỗi. Người có lỗi là cháu với Mi-ska. Chúng cháu đã bám vào mà chú ấy không biết. Chú lái xe tốt và chạy xe đúng”

Trên phong bì chúng tôi viết:

“Góc phố Goóc –ki và Ban-sai-a Gru-din-xcai-a. Cho chú công an nhận” Chúng tôi dán thư và bỏ vào thùng. Chắc thế nào thư cũng tới nơi.

Trên núi

Tụi trẻ hì hục làm cả ngày. Chúng say mê đắp một hòn núi tuyết trong sân. Chúng dùng xẻng xắn tuyết, hất về phía tường nhà kho, đắp thành một đống. Mãi gần giờ ăn trưa, hòn núi mới đắp xong. Chúng tưới nước lên hòn núi, rồi chạy tản về nhà ăn trưa.

- Ăn trưa đã, chúng nói, trong khi đó, hòn núi sẽ đông cứng lại. Ăn trưa xong, bọn mình sẽ mang giầy trượt tới, và sẽ cùng nhau trượt băng.

Cái cậu Kô-chka Tri-khốp ở căn hộ số sáu là đứa khôn lỏi. Nó không tham gia đắp núi, chỉ ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ xem mọi người làm gì. Các bạn gào lên gọi nó xuống, nó chỉ lắc đầu, khoát khoát tay sau cửa, làm như thể không làm sao ra được. Lúc thấy các bạn đã đi khỏi, nó vội vàng mặc áo quần, lắp bàn trượt và mò ngay xuống sân. Nó trượt giầy trượt băng trên đám tuyết, và “huỵch”. Nó chưa biết phải trượt thế nào cho đúng. Đến bên quả núi, nó trầm trổ.

- Ôi, một quả núi tuyết tuyệt vời đã được làm xong. Bây giờ ta sẽ trượt thử.

Vừa mới leo lên, đã ngã “huỵch” dán mũi xuống tuyết.

- ái chà, trơn ghê. Nó nói.

Nó đứng dậy, và một lần nữa “huỵch”. Có dễ phải đến mười lần như vậy. Nó không làm sao leo được lên núi.

“Làm sao đây?” Nó nghĩ.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi cũng nghĩ ra; “Mình rắc cát lên và sẽ leo lên được”. Nó nhặt mảnh gỗ dán, và đến chỗ để dụng cụ dọn sân. ở đó có một thùng đựng cát.

Nó lấy cát trong thùng mang đến bên quả núi . Nó rắc cát lên phía trước rồi cứ thế leo lên cao dần. Và cuối cùng nó cũng leo lên đến đỉnh.

- Giờ thì ta có thể trượt được rồi!Nó nói.

Nó nhún chân, và một lần nữa lại “huỵch”, dán mũi xuống tuyết. Đôi giầy trượt băng không trượt trên cát được Kô-chka úp bụng trên tuyết, nói:

- Làm sao trượt trên cát được bây giờ?

Vừa lúc đó các bạn kéo tới! Chúng mình thấy quả núi đã bị rải toàn cát.

- Đứa nào mà phá hoại thế nhỉ? Chúng kêu ầm ỹ. Đứa nào đem cát rải lên núi, cậu có nhìn thấy không? Kô-chka.

- Không! Kô-chka nói, tớ không nhìn thấy ai. Đây là do tớ tự rải lên đấy, vì nó trơn quá, tớ không làm sao leo lên được.

- Ôi, cái cậu này, khôn ngoan nhỉ. Chẳng hiểu cậu nghĩ ra được cái gì. Bọn mình hì hục, hì hục làm, còn cậu thì đem cát đến phá. Bây giờ làm sao mà trượt được.

- Có thể lúc nào đó, Kô-chka nói, tuyết lại rơi, phủ hết cát, sẽ trượt được.

- Tuyết rơi à, ừ, có thể đấy, nhưng phải đợi hàng tuần lễ. Còn chúng tớ lại muốn trượt ngay.

- Đành vậy thôi, tớ biết rồi. Kô-chka nói.

- Cậu thì biết gì? Cậu chỉ biết làm gì để phá hỏng quả núi, còn làm sao để khắc phục, thì cậu chịu. Cầm lấy xẻng mau. Kô-chka tháo bàn trượt nhặt lấy cái xẻng.

- Hãy xúc tuyết rải lên cát, nhanh lên!

Kô-chka lấy xẻng hắt tuyết phủ lên cát, các bạn khác tưới nước vào.

- Bây giờ nó sẽ đông chắc lại, sau đó có thể trượt được.

Kô-chka cảm thấy làm việc thật thú vị. Nó cầm xẻng xẻ những bậc thang lên đến tận đỉnh. Nó nói:

- Để mọi người trèo lên đỉnh dễ dàng hơn, kẻo ngộ nhỡ, lại có ai đem cát đến chống trơn như tớ.