- Đây là xe “Von-ga”.
- Không phải, đây là “Mát-xcơ-vich”
- Cậu biết nhiều quá nhỉ, tôi nói.
- Tất nhiên, “Mát-xcơ-vich”, Mi-ska nói. Nhìn xem này, cái mũ này đẹp đấy chứ.
- Cái gì? Tôi nói, mũ à? Bọn con gái mới có “cái mũ” như thế. Còn xe thì là “mui”. Cậu thấy không – khoang xe tuyệt quá.
Mi-ska nhìn và nói:
-ừ, cái bụng thế này đúng là “Mát-xcơ-vich”.
- Có bụng cậu thì có. Xe ô tô chẳng có cái bụng nào cả.
- Thì chính cậu bảo là “bụng” còn gì.
- “Khoang”, tớ nói như vậy. Chứ không phải là “bụng”. Trời ơi, cái cậu này, đã không biết lại hay nói.
Mi –ska lại gần phía sau xe, nó nói:
- Chẳng lẽ xe “Von-ga” lại có giảm chấn? Chỉ “Mát-xcơ-vich” mới có thôi.
- “Giảm chấn” là ở các toa xe lửa. Còn ở ô tô, cái này là thanh bảo vệ, quen gọi là pa-ra-sốc. Cả xe “Von-ga” và xe “Mát-xcơ-vich” đều có.
Mi-ska sờ tay vào thanh bảo vệ và nói:
- Có thể ngồi lên đây mà đi cũng được đấy.
- Không được đâu. Tôi bảo Mi-ska.
Còn nó thì bảo tôi:
- Nào, đừng có sợ thế. Ngồi lên đi một đoạn, rồi chúng mình nhảy xuống.
Chú lái xe quay lại, ngồi vào trong xe. Mi-ska đi đến, ngồi lên thanh bảo vệ, thì thầm:
- Ngồi lên nào, ngồi lên nào.
Tôi bảo:
- Không được.
Mi-ska dục:
- Nào, nhanh lên ! Xì, cậu đúng là thằng hèn.
Tôi chạy lại, ngồi bám vào bên cạnh. Xe chuyển bánh và tăng ga lao đi.
Mi-ska hoảng hồn:
- Tớ nhẩy đây! Tớ nhẩy đây!
- Đừng nhẩy, cậu sẽ bị thương đấy.
Nó khẳng định:
- Tớ nhẩy! Tớ nhẩy!
Và nó đã thò một chân xuống. Tôi liếc nhìn phía sau, một chiếc xe khác đang bám theo chúng tôi. Tôi hét lên:
- Đừng liều, Mi-ska, nhìn kìa, cái xe kia chẹt cậu mất.
Mọi người đi trên vỉa hè dừng cả lại nhìn chúng tôi. Chú công an ở ngã tư đường huýt còi. Mi-ska hoảng quá nhảy xuống, nhưng hai tay vẫn bám chắt vào thanh bảo vệ. Tôi túm lấy cổ áo kéo lên. Xe ô tô dừng lại rồi mà tôi vẫn cố kéo. Cuối cùng thì Mi-ska cũng ngồi được lên thanh bảo vệ. Mọi người vây kín chung quanh. Tôi kêu: “Giữ chặt vào, ngốc quá, chặt nữa vào”, làm mọi người không nhịn được cười. Tôi nhận ra là xe đã dừng, tụt xuống. Quá sợ hãi, Mi-ska cứ ngồi ngây. Tôi phải dùng sức kéo nó ra khỏi thanh bảo vệ. Chú công an chạy đến ghi số xe. Chú lái xe bước ra. Mọi người đổ dồn vào chú:
- Anh không thấy có chuyện gì đang xẩy ra ở phía sau sao?
Họ quên mất chúng tôi. Tôi thì thầm bảo Mi-ska:
- Mình đi nào.
Chuồn ra khỏi đám đông, chúng tôi chạy về phía ngã tư. Về tới nhà, chúng tôi mệt đứt cả hơi. Hai đầu gối Mi-ska tứa máu. ống quần rách bươm. Đó là do cậu ta đã có một chuyến đi bằng bụng trên đường nhựa. Thế nào nó cũng bị mẹ nó cho một trận ra trò.
Lát sau, Mi-ska bảo:
- Cái quần chẳng là gì, có thể vá lại. Đầu gối sẽ tự lành. Tớ chỉ lo cho chú lái xe. Phen này vì chúng mình, có khi lĩnh đủ. Cậu có thấy chú công an ghi số xe không?
Tôi nói:
- Đúng ra bọn mình phải ở lại nói cho mọi người biết là chú lái xe không có lỗi.
- Hay bọn mình viết thư cho chú công an. Mi-ska nói:
Chúng tôi bắt đầu viết thư. Viết đi, viết lại, đã hỏng gần hai chục tờ giấy. Cuối cùng thì cũng viết xong:
“Đồng chí công an quý mến! Đồng chí ghi số xe là không đúng. Có nghĩa là đồng chí ghi số xe là đúng, chỉ có điều không đúng là chú lái xe có lỗi. Chú ấy không có lỗi. Người có lỗi là cháu với Mi-ska. Chúng cháu đã bám vào mà chú ấy không biết. Chú lái xe tốt và chạy xe đúng”
Trên phong bì chúng tôi viết:
“Góc phố Goóc –ki và Ban-sai-a Gru-din-xcai-a. Cho chú công an nhận” Chúng tôi dán thư và bỏ vào thùng. Chắc thế nào thư cũng tới nơi.