Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Lãng Đãng Chiều Đông Hà Nội.

Chiều đông sương giăng phố vắng
Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm
Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng
Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa
Giờ em mong manh như khói,
Giờ ta nắng đã chiều rồi
Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi
Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều
Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh
Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa
Sương giăng trắng niềm mong chờ
Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ. 

      Hà nội chiều đầu đông, lang thang trong cơn gió lạnh đầu mùa và mưa phùn lất phất, chợt thấy nhớ da diết những kỷ niệm năm nào... Một thời đầy ắp khó khăn nhưng cũng chứa chan hạnh phúc... Mùa đông đến cùng những cơn gió lạnh, những hàng cây vắng tanh, tiếng mưa phùn rơi và đem theo cả những ký ức buồn về tình yêu. Trong một chiều mùa đông : " sương giăng phố vắng, Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm." .Vắng lặng, Con người đó " vắng lặng", ngọn đèn đường vắng lặng, khung cảnh thật vắng lặng và tịch buồn, cái buồn man mác, một cái buồn chầm chậm, cái buồn của sự đã rồi và của chấp nhận số phận. Tình cảm thì quá đỗi  mãnh liệt.Vẫn còn chờ đợi, chờ đợi ai? chờ đợi một điều " ngạc nhiên Chưa" xảy ra ư?Tuy nhiên, giờ chỉ còn là: Nhạt phai sắc nắng, Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa”.Nỗi nhớ u hoài và  phảng phất buồn hiu quạnh. Em như một làn sương mỏng tan nhanh trong chiều đông lạnh giá. Còn ta đã quá già để chơi những trò chơi " Ú tim"( Nắng đã chiều rồi). Cảnh buồn, con người buồn và tình mới buồn làm sao.Tình như ngọn đèn cạn dầu chịu nhiều hư hao. Cuộc đời có thật nhiều những nghịch lý, và nó vẫn hiện hữu quanh đây : Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi. Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bức lực với chính mình.
Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trướ
c thói quen định kiến. Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.

    Đấy là sự chiêm nghiệm, một mình và lắng đọng vào không gian trầm tư mới thấy rõ điều đó.Thấy rõ sự nhạt nhòa và chiều đông nó mới lạnh giá như thế nào - đến bơ vơ. Bí quyết sống hạnh phúc, chìa khóa của giải thoát là gì? chính là sống hiện tại cho thật tràn đầy, cho thật ý nghĩa. Cuộc đời là một mầu nhiệm.Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai. Quá khứ thật đẹp nhưng cũng thật buồn, mọi chuyện như thể trong mơ, mong manh mơ hồ bảng lảng sương khói và đã lạnh giá.Cuộc sống đâu chỉ có  mầu hồng, nhưng tình cảm lãng mạn cũng trỗi dậy từ những đống tro tàn chứ. Chấp nhận và bằng lòng  như một điều giản dị..Bản tình ca cho ta thật nhiều tâm trạng . Thật đúng: "Không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu" mà thôi.