Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Nam mo Quan The Am Bo Tat

       Hôm nay là ngày khánh đản của phật  Quán  Thế  Âm. Con xin kính cẩn nghiêng mình chắp tay cầu ngài thị hiện, ban vui cứu khổ cho các chúng sinh,cho quốc thái dân an, âm siêu dương thới, hải yến hà thanh pháp giới chúng sinh tề thành phật đạo.Nghĩ tới công hạnh của người, con thưc lấy làm xấu hổ, thẹn cho mình chẳng làm được trò trống j cho ra hồn.Đời là bể khổ ,con vẫn biết nếu muốn thoát thì phải siêu, có siêu mới thoát! Siêu là gì? Siêu là vượt lên, vượt lên những cái nhỏ mọn, lặt vặt hằng ngày thì ta mới giải thoát được. Còn nếu cứ cố chấp, níu kéo các việc nhỏ mọn hàng ngày, tất nhiên phải sa lầy vào những chuyện đó mà không thể giải thoát được, bởi vì không Siêu. Biết vậy mà không làm được vậy.Con người hiện hữu trong cuộc đời đều không biết mình đến từ đâu, đến đây để làm gì, đến khi lìa xa thế gian không biết sẽ về đâu? Cớ sao gặp phải bao nhiêu ngang trái đau buồn? Lý tưởng giải thoát được nuôi dưỡng bằng chất liệu của đau khổ, không phải khổ đau nhỏ bé của cá nhân mà là thực tại của con người.Tự do, bình an và hạnh phúc là quyền của mỗi người, do chính con người định đoạt.Người xưa nói “Người quân tử chẳng oán Trời, chẳng trách người”, không đổ thừa sự bất hạnh của mình cho ông Trời, cho người khác, hay cho hoàn cảnh. Tin và biết hành động theo nhân quả, người ta “sửa đổi” số mệnh của mình. Người ta có tự do: tự do làm điều tốt để có được điều tốt, tự do tránh điều xấu để không phải gặp điều xấu. Con người là chủ nhân của cuộc đời mình, nắm giữ tài sản của mình là những gì mình đã làm trong quá khứ, và là chủ nhân của cuộc đời mình ngay trong hiện tại và tương lai, tùy theo mình muốn trờ thành thế nào.Nhưng  đời là một giấc mộng dài, là một đám sương mù, là một làn điện chớp, có đó rồi không đó, tích tắc rồi tan biến:
Gá thân mộng, dạo cảnh mộng,

                                                         Mộng tan rồi, cười vỡ mộng.

Ghi lời mộng, nhắn khách mộng,

                                                         Biết được mộng, tỉnh cơn mộng.
      Đời người cũng vậy, và tất cả muôn loài vật cũng lại như thế. Vô thường là một lẽ thật chung cho tất cả thế gian, không phải của riêng ai, mọi người đều có quyền thấy biết, nhìn nhận như vậy, không phải của người này, mà cũng không phải của người kia. Bởi vô thường nên mọi sự vật có thể đổi thay, vì đổi thay nên ta mới khổ.
      Sống trên cõi đời, ai cũng muốn nắm giữ đủ thứ hết, giữ không được thì sinh ra tiếc nuối, buồn khổ. Cũng từ vô thường, nên thân này mới có sinh-già-bệnh-chết, rồi yêu thương xa lìa khổ, oán ghét gặp nhau khổ, mong cầu không được khổ, và sự thịnh suy của thân này cũng khổ. Chính vì lẽ đó biết sống có bổn phận và dám chịu trách nhiệm về mọi hành vi tạo tác của mình đối với gia đình, xã hội, không bi quan, không yếm thế, không chán nản, không buồn lo trước cuộc sống tạm bợ, mong manh này. Cũng bởi kiếp người vốn vô thường, ngắn ngủi, mong manh nên còn sống thì còn hy vọng còn sống thì còn ước mơ, còn phải "Chúng sinh vô biên thề nguyện độ"và "nguyện hằng thuận chúng sinh"như hạnh nguyện của Bồ tát./
  NAM MÔ LINH CẢM QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Tháng ba mùa hoa nhãn


Vườn nhà, lối ngõ, bờ mương
Đâu đâu cũng thấy vàng ươm một màu
Ngoài đồng cây lúa thi nhau
Vượt qua giá rét vươn màu ngát xanh.
Bớt mưa trời chuyển nắng hanh
Đơm hoa, kết trái, ngọt lành nhãn quê
Mỗi năm tu hú gọi hè
Hưng Yên quê nhãn tràn trề sắc hương.
Bâng khuâng lòng nhẹ tha hương
Nhìn hoa lại thấy vấn vương trong lòng
Dù đi trăm núi, ngàn sông
Quên sao vị ngọt nhãn lồng quê hương.